Phùng Kiến Vũ được Vương Thanh ôm trong lòng, ngón tay mảnh khảnh từng vòng từng vòng vẽ loạn trên ngực Vương Thanh. Hai mắt mơ hồ, miệng mấp mấy.
- Vương Thanh. Nếu sau này em biến mất. Anh sẽ như thế nào?
Vương Thanh cau mày, không hài lòng đối với câu hỏi vu vơ này của Phùng Kiến Vũ.
- Vì sao lại hỏi vậy?
- Không có gì. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi.
- Này, đừng im lặng, mau trả lời đi!
- Được rồi, đừng lay nữa.
- Em vì sao lại rời đi?
- Mất tích, ép buộc, chết, tự rời đi, có khổ tâm... Ừm, tại thời bấy nhiêu thôi.-Phùng Kiến Vũ xòe bàn tay ra đếm đếm.
Vương Thanh khóe miệng co rút, còn bấy nhiêu?
Bất mãn trả lời câu hỏi của cậu
- Nếu như em mất tích, anh sẽ đem từng viên gạch của thế giới này lật lên, đào sâu 8 thước để tìm em.
Phùng Kiến Vũ đỏ mặt, khẩu thị tâm phi mắng Vương Thanh lừa gạt người.
- Nếu như em bị ép buộc, vậy thì anh cần xem lại đối phương có bao nhiêu bản lãnh a.- Vương Thanh cười âm hiểm.
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt to, ý hỏi tại sao.
- Dám uy hiếp lão bà của anh, gan cũng không nhỏ đi...
Phùng Kiến Vũ nâng tay nhéo má Vương Thanh, làu bàu:
- Bớt tự dát vàng lên mặt đi, mặt đã dày lắm rồi.
Vương Thanh mặc cậu làm loạn, tiếp tục trả lời.
- Anh muốn ở cùng em cả đời.
Phùng Kiến Vũ nghệch ra.
- Anh chết c...ưm ưm.
Phùng Kiến Vũ vội vàng bịt miệng quạ kia lại, trừng mắt nhìn anh.
- Nói bậy liền đem thiến!
- Anh là nghiêm túc.
- Nói tiếp làm tại chỗ!!!
Vương Thanh khẽ cười, tà mị trêu ghẹo:
- Được.
Nói rồi lật người áp đảo Phùng Kiến Vũ, thấy mặt cậu hơi tái liền dập tắt ý định, nhưng vẫn cố tình trêu chọc cậu.
- Vật nhỏ, là em mời gọi tôi trước, không nên trách tôi.
Vương Thanh giở thói lưu manh, ngón tay thon dài vuốt dọc vạt áo Phúng Kiến Vũ, như có như không đụng chạm da thịt cậu.
Phùng Kiến Vũ vội vã nắm lấy bàn tay đang tác quái kia kéo ra khỏi người mình.
-Vật nhỏ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, sẽ mất tự chủ đó.-Vương Thanh khẽ cười, xảo diệu đổi góc độ, đem bàn tay nắm lấy tay anh bao lại, siết chặc, khẽ hôn mu bàn tay, tiện thể cắn một cái. Rất thơm, đàn hồi tốt.
Phùng Kiến Vũ cho người kia một đạp, rút tay về.
- Tự rời đi a... Bắt em về, khóa lại, làm đến khi em không còn sức để rời xa tôi.
Phùng Kiến Vũ nhịn không được phun ra hai chữ “Biến thái.”
Vương Thanh không giận mà cười.
- Nếu biến thái có thể giữ em bên người, thì anh không ngại.
- Anh...Hừ!
- Phùng Kiến Vũ. Tôi thật muốn khóa em lại, để em ở cạnh tôi cả đòi. Đã quen có em, mất em rồi, tôi sẽ chịu không nổi.
Phùng Kiến Vũ lúng túng.
- Phùng Kiến Vũ. Hứa với tôi, hết kiếp này, cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa, em đều thuộc về tôi.
Phùng Kiến Vũ do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, để Vương Thanh ôm vào lòng.
- Còn nếu em có khổ tâm, anh không ngại cùng em chia sẽ, chỉ là đừng vô cớ bỏ đi, anh sẽ điên mất.
Từng lời thâm tình của Vương Thanh sưởi ấm trái tim của cậu.
Phùng Kiến Vũ bất chợt nắm lấy Vương Thanh áp lên ngực trái mình, nơi trái tim đang thổn thức đập loạn vì anh.
-Vương Thanh. Em yêu anh.
Vương Thanh ngốc lăng, nghệch ra nhìn Phùng Kiến Vũ, đây là lần đầu tiên cậu đường đường chính chính đối diện nói với anh. Môi Vương Thanh mấp mấy.
Phùng Kiến Vũ đặt tay lên môi anh, không cho anh nói tiếp.
Hai tay vòng qua hông anh, siết chặc, hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào bình yên hiếm có này, tham lam hưởng thụ.
Trên miệng hé ra nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng âm thầm đau đớn gào thét.
Vương Thanh. Vương Thanh. Vương Thanh. Vương Thanh...
Có gọi bao nhiêu lần cũng không đủ, không đủ!
Vương Thanh đang hạnh phúc ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong tay, môi treo lên thật cao, bất chợt nhớ đến lời của thư kí Lệ lúc nãy, mặt nhăn lại thành một đoàn, bức rức hướng Phùng Kiến Vũ hỏi:
- Em biết cô ta sao?
Cái đầu chôn trước ngực Vương Thanh không thèm ngẩn lên 1 chút, trực tiếp lắc đầu.
“Bốp” một tiếng, Vương Thanh một cái ba vào mông Phùng Kiến Vũ. Cậu nâng đôi mắt đầy sương mù lên nhìn Vương Thanh.
Bị đôi mắt trong suốt kia nhìn đến chột dạ, đánh trống lảng xoa xoa cái mông của cậu, ân cần hỏi:
-Đau?
Tiếp tục lắc lắc, tiếp tục mơ hồ nhìn.
- Tên nhóc này, đi đâu học câu dẫn người khác vậy?
Nhéo lấy chóp mũi của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh bất đắc dĩ oán trách.
- Đi đâu?
Phùng Kiến Vũ như lọt vào sương mù, ngơ ngác nhìn Vương Thanh đang cười đến thư sướng.
- Quỷ hẹp hòi!
Phùng Kiến Vũ biểu môi, tặng cho Vương Thanh một cái liếc mắt khinh thường.
Vương Thanh điểm điểm chóp mũi cậu, ôn nhu than thở.
- Cái tên tiểu yêu tinh, khắp nơi câu dẫn người!
Phùng Kiến Vũ ghét bỏ hắt hủi ngón tay đang chọt đến nghiện kia.
Cả hai nháo thành một đoàn.
++++++++++++
Khuya tĩnh lặng.
Nam nhân trên giường bất chợt mở mắt, tay gắt gao bưng lấy miệng, nét mặt ẩn nhẫn vọt vào phòng tắm.
Nam nhân từ tốn dựa vào cánh cửa đã khóa trái, gương mặt lạnh nhạt, khóe miệng kéo ra chút tự giễu.
- Không còn bao lâu nữa đi.
Cười nhẹ một tiếng.
Không một tiếng động trở về giường, tham lam hít lấy hơi thở quen thuộc của người kia, chậm rãi bình ổn lại tâm tình đang dao động. Rướn người đặt lên môi người kia một nụ hôn nhẹ, nhưng chứa toàn bộ thâm tình trong đó.
Đêm, đen.
------------------------
- Kiến Vũ, gần đây sắc mặt em luôn không tốt, có nơi nào không khỏe sao?
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, thoải mái trả lời.
- Có lẽ vì gần đây khá bận.
- A? Vậy em không cần theo bồi anh nữa. Hảo hảo nghĩ ngơi.
-Không cần, em muốn ở cùng anh...
-Thanh. Anh nói xem, nhân sinh là vật gì? Vì sao con người không thể nào thoát khỏi vòng xoáy của nhân sinh?
Vương Thanh ôn nhu xoa đầu Phùng Kiến Vũ, hai mắt ẩn ẩn ý cười, dịu dàng nói:
- Nhân sinh vô diện, một thoáng xinh đẹp vô cùng, một thoáng đen tối ghê tởm. Thử nghĩ xem, nhân sinh, ai thoát khỏi sinh lão bệnh tử? Mỗi người đều có kiếp số của mình, số đã tận, luyến tiếc cách mấy cũng không thể tiếp tục, dù có thể kéo dài, nhưng cũng là kéo dài trong đau đớn, chi bằng dứt khoác một chút, ra đi thanh thản. Không nên cưỡng cầu, càng cưỡng cầu, cầu càng xa. Nhớ không?
Phùng Kiến Vũ cười rộ lên, như một nụ bách hợp, thanh thoát xinh đẹp, làm cho Vương Thanh ngây ngẩn, quên cả hô hấp.
Hai má ửng hồng, ẩn chút e lệ mà nam nhân khó có thể hợp đếp tuyệt mỹ. Phùng Kiến Vũ đang kích động, nhiều hơn nữa là vui sướng.
- Phùng Kiến Vũ, chúng ta làm đi.
Vương lưu manh tà ác khẽ hỏi.
-Làm gì?
Phùng ngây ngốc vừa từ trong vui sướng bị Vương lưu manh kéo ra
-Làm tình a...
- C...Cái..Cái kia...Nè...Nè... Không được kéo áo người ta... Nè! Có nghe thấy không? A, đừng kéo mà....