- 15% cổ phiếu của Đế Vương.-Vương Thanh nâng mắt ưng, nhìn một lượt các cổ đông.
- 1 khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố. 2 nhà hàng cao cấp ở Ytalia.Công xưởng ở Anh các người cũng muốn động tay chân.
Vương Thanh hừ lạnh nhìn 1 đám người tự tung tự tác kia. Nhếch môi, khinh khỉnh cười.
- Lệ Sa, đem tới phát cho các vị tại đây xem chút tư liệu đi.
- Dạ.
- Rõ rồi chứ?
- Ch... Chủ... Chủ Tịch, chúng tôi bị ma che mắt nên mới làm bậy như vậy. Nể tình tôi bao lâu nay cống hiến cho công ty, không có công lao cũng có khổ lao, xin Chủ Tịch hãy tha thứ.
- Tha thứ? Các người thấy tôi có bộ dáng của người từ bi sao? Buồn cười các người đem của công lấp đầy túi riêng rồi xin tôi tha thứ?
- Các người đã già rồi! Sao không an tĩnh ngồi một chỗ để con cháu phụng dưỡng?
- Ch...Chủ..Tịch...
- Một là ói ra hết số tiền kia, 2 là đợi thư luật sư đi.
- Lệ Sa. Đưa bọn họ tới bang nhân sự.Còn lại cô thích làm sao thì làm.
Lệ Sa nhìn bóng lưng to lớn vội vã kia, thở dài: Biết bao giờ mình mới có cơ hội đây?
Một đám người già thất nghiệp? Tự tạo nghiệp không thể sống a...
------------------------------------------------Đường phân cách già cỗi----------------------------------------
Phùng Kiến Vũ đang an tĩnh ngồi phơi nắng tại ban công, trong đầu tự nhiên nhớ đến những mảnh ký ức nhỏ vụn khi nhỏ, cậu cô lập,cậu sợ hãi, cậu vô lực, cậu kiêng cường, cậu trầm cảm, cậu tự khép mình. Từng chút từng chút rõ ràng nhớ lại. Rồi đến ngày đầu tiên gặp được Vương Thanh, anh ấm áp, anh ôn nhu, anh dịu dàng, anh tỉ mĩ, cậu rụt rè, cậu mâu thuẫn, cậu sợ hãi, cậu mở lòng, cậu ỷ lại, cậu bên anh, cậu quen có anh, cậu yêu anh...
Cậu của hiện tại rất hạnh phúc, rất rất rất hạnh phúc. Mỗi ngày đều trôi qua một cách nhẹ nhàng, bình yên.
Mỗi sáng thức dậy nhìn khuông mặt trẻ con của Vương Thanh khi ngủ, đôi lúc còn dở tính khí khác người ra, nũng nịu không chịu rời giường.
Bữa sáng Vương Thanh sẽ làm, còn cậu chỉ việc đứng đó ngắm nhìn anh.
Buổi trưa thì chỉ cần lấy đồ ăn mà Vương Thanh làm sẵn lúc sáng hâm nóng lại.
Sau đó, cậu sẽ ở đâu đó vừa vuốt ve Chius vừa nghe những bài nhạc không lời. Đôi lúc trong vườn hoa, hoặc dưới bóng cây, hoặc trong phòng sách, ban công...
Cậu sẽ dành cả buổi chiều trong phòng đàn, đàn một vài bài nhạc, hoặc tùy ý nhấn nhấn tìm ý tưởng.
Sau đó cậu sẽ ôm Chius ngồi trên shofa phòng khách, chờ đợi Vương Thanh về.
Vương Thanh hằng ngày đều tan tầm đúng giờ, 6 giờ hơn đều về tới nhà sau đó sẽ làm bữa tối.
Sau đó đúng giờ, cùng nhau yên lặng trên bàn ăn.
Sau đó,..... Rất nhìu sau đó, như một vòng tuần hoàn lập đi lại, yên bình nhưng không hề buồn chán
Cứ như thế, đến một ngày.....
Chân trời xuất hiện một vài vệt sáng mờ nhạt, tia nắng bình minh đang le lói xua tan bóng đêm hắc ám, liệu có thể xua tan đi trái tim bị bóng đêm bao phủ?
Nam nhân trên giường bỗng nhiên bật dậy, gương mặt thấp thoáng sau ánh đèn mờ ảo hiện lên chút ẫn nhẫn, kiềm nén. Nam nhân liếc nhìn khối cơ thể kế bên, phát hiện người ấy vẫn ngủ say, nhưng vẫn cẩn cẩn dực dực nhẹ nhàng leo xuống giường, hai chân vừa chạm đất, lại nghe một giọng nói nặng âm mũi vang lên:“Bảo bối?”
Cả cơ thể như mất đi sự nâng đỡ của đôi chân, xụi lơ ngã ngồi xuống. Lén lút nhìn lên, cậu vỗ vỗ ngực mình, người kia chỉ nói mớ a....
Chân tìm lại được chút cảm giác, cậu vội vã đứng lên, lao vào phòng tắm, có lẽ cậu đã chịu đựng đến mức giới hạn rồi.
Nam nhân nhìn chính mình phản chiếu trong gương, nhợt nhạt, hời hợt cười một tiếng.
- Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi.
----------------------
Vương Thanh bị ánh nắng chói tỉnh, hé mắt, ôm thiên hạ trong tay, có chút không nỡ phá hư ngọt ngào này, vòng tay càng thêm xiết chặc, mĩ mãn tiếp tục ngắm nhìn khuông mặt người yêu đang ngủ say không hề phòng bị kia, càng nhìn càng thêm cảm khái về vẻ đẹp kia, như một hồ nước mùa thu, trong vắt và mát rượi. Chỉ là, mặt hơi tái đi?
Nam nhân trong lòng “Ưm” một tiếng, tỉnh giấc.
- Tiểu báo bối. Dậy rồi sao? Em ngủ thêm một chút đi, chừng nào xong anh sẽ lên đánh thức.
Nói xong vừa tính nhổm người dậy đã bị con mèo kia kéo trở về giường. Mượn lòng ngực của anh chà đạp một hồi, sau đó hít hít, tiếp tục nhắm mắt. Thật ra anh có chút bất ngờ, rằng hôm nay cậu lại làm nũng không cho anh đi. Mà thôi kệ...
- Vương Thanh....
- V...Việc gì?
Bảo bối không biết, giọng em ấy lúc này rất gợi cảm sao? Thanh âm mang theo chút lười biếng, khàn khàn lúc mới tỉnh dậy, lại có chút đứt đoạn, âm tiết kéo dài nũng nịu, tim anh bị câu đi rồi.
- Đem em tới công ty được không?
Vẫn tiếp tục áp mặt vào lòng ngực Vương Thanh. Làm sao bây giờ, càng ngày càng quyến luyến lòng ngực này rồi, ấm áp.
Vương Thanh rùng mình, hơi thở nóng âm cứ từng chút từng chút phả vào ngực anh, khiến cả lòng ngực rung động. Chỉ là anh có chút không hiểu.
- Vì sao là muốn như vậy? Hôm nay không đàn à?
- Không đàn nữa.
Phùng Kiến Vũ nhếch môi cười nhẹ, anh mắt xa xăm mờ ảo khiến Vương Thanh không thể nắm bắt.
- Đại Vũ, em có chuyện gì giấu anh sao?- Vương Thanh hơi căn thẳng, cậu ấy hôm nay có chút kì lạ.
Phùng Kiến Vũ cười hiếp mắt, xoa xoa gương mặt đang nhăn nhó của Vương Thanh, nói:
- Không có đâu. Chỉ muốn gần anh nhiều hơn thôi.
- Được rồi, mau ngồi dậy, nếu không sẽ muộn.
Lại thêm một lần nữa, Vương Thanh nhìn thấy nụ cười khẽ của Phùng Kiến Vũ, bất an trong lòng lại tăng thêm một chút.
------------------Đường phân cách bất an-----------------------------------
- Đại Vũ....
- Hửmmmmm?
- Em cứ như vậy thì anh làm sao nấu đây?
- Anh cứ bận việc của anh, mặc em! - Nói rồi vòng tay lại càng thêm xiết chặc.
- Thật hết cách với em.
Vương Thanh thở dài, nhìn vật thể đang bám dính mình, quyết định măc kệ cái đuôi đằng sau, chuyên tâm làm bữa sáng.
Vương Thanh nắm tay Phùng Kiến Vũ đi qua đại sảnh, bên tai xôn xao tiếng rầm rìn bàn tán, dừng bước chân, mắt ưng quét ngang toàn thể con người trong đại sảnh, khí thế phát ra, tiếng ồn im bặt, mọi người hối hã trở về cương vị của mình.
Lén lút lau mồ hôi trên trán, tai lại nghe thấp thoáng tiếng hừ lạnh của ai kia, da gà toàn thân hẹn nhau đồng loạt nổi lên.
- Vương Thanh, anh cứ làm việc, mặc em.
- Vậy em cứ tùy tiện.
Phùng kiến Vũ ôm Chius trong lòng, ngồi lên shofa đối diện Vương Thanh, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Vương Thanh. Chỉ là bộ dạng không ổn cho lắm. Thất thần. Không....Không phải là nhìn anh, là xuyên qua anh nhìn cái gì đó.
Vương Thanh cau mày, hôm nay em ấy rất kỳ lạ, nhưng nguyên nhân dẫn đến sự kỳ lạ thì anh không hề biết.
Định đứng lên lại gần cậu thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Đành ngồi xuống.
Lệ Sa cầm bảng báo giá của đối tác, hướng tới bàn làm việc của Vương Thanh. Chỉ là mũi chân bất giác di chuyển khi nhìn thấy được bóng lưng của ai kia.
Tại góc đứng hiện tại của cô có thể thấy hết nữa trai khuông mặt mê người kia. Lệ Sa lắp bắp, dò hỏi:
- Ph...Phùng Kiến Vũ?
-...
-...
Lệ Sa vốn dĩ gan to, bước thêm hai bước tới gần Phùng Kiến Vũ, dùng đầu ngón tay chọt chọt vào đầu vai cậu, vừa gọi:
- Phùng Kiến Vũ.
-... - Phùng Kiến Vũ giật mình, nhìn chằm chằm vật thể đỏ rực bên cạnh.
-... - Vương Thanh bật dậy, bàn tay bất giác xiết thành nắm đấm. Tên nhóc kia...
Lệ Sa nhìn được khuông mặt chính diện của Phùng Kiến Vũ, hai má đỏ lên, vội vã lấy cuốn sổ tay lúc nào cũng để trong túi áo ra, hai mắt sáng rực như đèn pha,
- Kiến Vũ, anh cho em xin chữ kí.
Phùng Kiến Vũ gật đầu.
- Khụ...Khụ... Thư kí Lệ, hiện tại đang trong giờ hành chính.
- Xin lỗi Tổng tài. Đây, mời ngài xem qua, nếu không có vấn đề thì phiền ngài kí tên.
- Cô có thể ra ngoài. Nhớ đóng cửa.
- Kia...Cái kia...
- Tôi lấy giùm cô.
-Cám ơn ngài. Không phiền ngài nữa.
Lệ Sa bước ra ngoài. Đến trước mặt Phùng Kiến Vũ thì dừng bước.
- Kiến Vũ, em yêu anh.
Trong phòng diễn ra một màng điên đảo phượng loan.
------------------------------------------Tôi là đường phân cách tình yêu------------------
Phùng Kiến Vũ được Vương Thanh ôm trong lòng, ngón tay mảnh khảnh từng vòng từng vòng vẽ loạn trên ngực Vương Thanh. Hai mắt mơ hồ, miệng mấp mấy.
- Vương Thanh. Nếu sau này em biến mất. Anh sẽ như thế nào?