Vương Thanh tối thứ hai sẽ khởi hành bằng tàu hỏa, ban ngày hắn cùng Phùng Kiến Vũ ăn cơm trưa, buổi chiều lại cùng các sư đệ sư muội phổ biến một lần nữa vấn đề an toàn cần phải chú ý, sau khi triển khai xong cả đoàn lập tức xuất phát.
Bạn học Tả Thanh Long phát ám hiệu muốn người yêu có thể đến tiễn hắn, nhưng người yêu Uchiha đệ nhị của hắn chỉ trả lời vỏn vẹn có một câu.
[Buổi tối có lớp]
Vương Thanh giận cá chém thớt, tức lây sang cả mấy tiểu tử khóa dưới, toàn bộ hành trình đều không có cười cái nào hết. Tất cả sư đệ sư muội sau khi lên xe đều tránh thật xa Vương Thanh, còn Vương Thanh lúc lên xe thì cầm vé đến ngồi cạnh một đại thúc, nhưng không lâu sau vị đại thúc kia cũng chuyển sang vé giường nằm.
Không phải cuối tuần cũng không phải ngày lễ, trên xe không có bao nhiêu người, thế nhưng khu Vương Thanh ngồi lại nhao nhao ồn ào không một phút yên tĩnh. Vương Thanh đã gửi đi hơn mười tin nhắn cũng không thấy có người trả lời, ôm một bụng tức mở trò bảo vệ củ cải ra chơi điên cuồng.
“Ôi chao người anh em, ghế này có ai ngồi chưa?“.
Vương Thanh chính là đang buồn phiền, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc liền có chút hoảng hốt, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai mắt cong cong của Phùng Kiến Vũ, trong một giây hắn còn nghĩ là do bản thân hắn đang nằm mơ.
Phùng Kiến Vũ nói dối Vương Thanh, đi mua vé xe rồi đi từng toa mà tìm hắn, quả nhiên như mong muốn được nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc há hốc mồm của Vương Thanh, hắn lúc này cứ như kẻ ngốc nghếch mở to hai mắt mà nhìn cậu.
“Tôi hỏi anh đó, chỗ này có ai ngồi không?“.
Vương Thanh gật gật đầu, xong lại nhanh chóng lắc đầu: “Em em em, đến đây làm gì?“.
Phùng Kiến Vũ đẩy hắn vào bên trong rồi ngồi xuống bên canh, cười hì hì nhìn hắn: “Em tiễn anh a~~“.
“Em bị bệnh a!“.
“Anh có thuốc a~!“.
Vương Thanh hướng tới mặt Phùng Kiến Vũ hung hăng bóp một cái cho đỡ tức: “Em đến đấy làm gì?. Ở đấy vào mùa này một ngọn cỏ cũng không có, cũng không phải mùa du lịch. Đến làm gì chứ?“.
“Ai nói em đi chơi a. Em là đưa anh đến ga tàu hỏa, sáng sớm mai em lại ngồi tàu trở về” Phùng Kiến Vũ lấy từ trong balo ra một cái chân giò hun khói: “Ăn không?“.
Vương Thanh nhận gói chân giò hun khói, xé mở ra rồi đưa lại cho Phùng Kiến Vũ: “Đi qua đi lại như vậy làm gì?. Hóa ra là ngồi xe lửa đi chơi, em cũng rảnh rỗi quá!“.
Phùng Kiến Vũ ăn chân giò hun khói tức giận nhìn ai kia: “Em thích thế“.
Vương Thanh xoa nhẹ lên đầu cậu: “Đồ ngốc này“.
Không phải Phùng Kiến Vũ muốn ngồi xe lửa đi chơi, mà là vì hai người vừa mới tốt đẹp được mấy ngày, ở bên nhau cũng chưa được bao nhiêu, mà sắp tới lại phải xa nhau nhiều ngày như vậy, trong lòng cậu quả thực là không yên nên mới bỗng dưng nghĩ ra cách mua một vé xe lửa đi theo hắn.
Vương Thanh nhìn gò má Phùng Kiến Vũ phình lên nhai nhai chân giò, trong lòng vừa thương lại vừa ngọt, lặng lẽ luồn tay qua ôm lấy hông cậu. Phùng Kiến Vũ hai lỗ tai liền nóng lên, đem nửa cái chân giò hun khói còn dư nhét vào miệng hắn.
“Em đi như vậy không sợ mọi người hỏi a?“.
“Em nói em đi hẹn hò không về“.
“...“.
Phùng Kiến Vũ cầm lấy điện thoại của Vương Thanh, mở ra đã thấy cây củ cải bị gặm mất một nửa, liền ấn vào nút chơi lại, miệng thì mắng ai kia: “Anh sao lại đần như vậy..“.
Đêm đã khuya, trong xe vẫn còn có tiếng cười cười nói nói, xung quanh có người trò chuyện trên trời dưới biển, có tiếng trẻ con quấy khóc, tiếng ầm ầm của tàu hỏa đang lao đi trong màn đêm, những âm thanh này bây giờ đối với Vương Thanh đã không còn rõ ràng nữa. Hắn chỉ biết Phùng Kiến Vũ đang dựa vào hắn, vừa nói linh tinh vừa bấm bấm lên màn hình bảo vệ củ cải... với hai người mà nói, đây không phải là một quãng đường di chuyển xa xôi đầy mệt mỏi, mà đây là một lần hẹn hò dài đằng đẵng.
Trên xe ồn ào, Vương Thanh không thể nào ngủ được, thế nhưng Phùng Kiến Vũ lại không bị ảnh hưởng chút nào, sau khi đem củ cải bạc chơi thành củ cải thạch anh liền dựa vào bả vai hắn, nói một tiếng buồn ngủ là ngủ luôn.
Áo khoác đắp lên người che đi mười ngón tay đang quấn quýt lấy nhau, lòng bàn tay cũng đã ẩm mồ hôi, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Ngoài cửa sổ sắc trời cũng dần sáng lên, Vương Thanh nhíu mày kéo rèm cửa sổ ra xem một chút đã thấy xe ra khỏi thành phố.
Không bao lâu sau trên tàu vang lên tiếng thông báo đã đến trạm dừng, Phùng Kiến Vũ đang dựa trên vai Vương Thanh rốt cuộc cũng bị âm thanh ồn ào đánh thức, cọ cọ trán lên vai hắn, vẫn còn mơ mơ màng màng ngáp một cái hỏi: “Đến rồi?“.
“Ừ, tới rồi” Vương Thanh xoa xoa đầu cậu: “Em theo anh đến khách sạn ngủ một giấc đi“.
“Không đi. Ban ngày về luôn, buổi tối còn có thể ngủ một giấc” Phùng Kiến Vũ vừa nói vừa duỗi người: “Anh đi theo giúp thầy giáo, em đi cùng được không hay lắm“.
“Vậy em về đến kí túc xá liền gọi điện thoại cho anh“.
Vương Thanh giơ tay lên vuốt vuốt, ép chỏm tóc dựng đứng trên đầu Phùng Kiến Vũ xẹp xuống. Phùng Kiến Vũ mở to mắt, tự tay đưa lên sờ sờ, miệng hé ra cười cười: “Lúc ngủ bị như vậy suốt“.
Lúc xuống xe đoàn người toàn bộ đều tập trung ở sân ga, Phùng Kiến Vũ đứng ở cách đó không xa làm bộ bản thân chỉ là người qua đường. Vương Thanh so với ngày trước quả thực có chút không giống, trầm ổn hơn, có thể đem lại sự tin tưởng, mặc dù vẫn là không có kiên nhẫn, nhưng đã có thể mang lại một loại cảm giác khiến cho người khác toàn tâm toàn ý mà dựa vào.
“Hiện tại đem đồ đạc của mình soạn gọn gàng, sau đó ra khỏi sân ga, tập hợp ở cổng. Chớ có để lạc nhau, chút nữa sẽ có xe đến đón... cái kia của ai?, cậu giúp hai người họ cầm một chút hành lý. Không phải nói rồi sao, mấy nữ sinh các cô giống như là mang cả nhà đi vậy. Lão sư, chúng ta điểm danh một lần rồi đi?”.
Ánh mắt Vương Thanh đảo qua chỗ Phùng Kiến Vũ, đối phương khoát khooát tay ý bảo hắn cứ theo mọi người ra ngoài.
Tháng tư khí trời phương Bắc vẫn còn rất lạnh, Vương Thanh đi ở sau cùng, rồi từ từ tiến đến bên cạnh người qua đường Phùng Kiến Vũ. Buổi sáng sớm giữa dòng người hối hả ngược xuôi lặng lẽ vươn tay ra nắm chặt lấy tay cậu.
Phùng Kiến Vũ giật hai lần không ra, nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Bỏ ra!“.
“Aiii da, tay anh lạnh. Em như vầy tại sao lại có thể có người yêu chứ!” Vương Thanh cọ cọ bả vai cậu: “Như thế là không biết quan tâm người khác đâu“.
Phùng Kiến Vũ quay trái quay phải nhìn một lúc, rồi nắm chặt lấy tay hắn: “Một lúc thôi, người khác lại nhìn thấy“.
“Ừ, một lúc, một lúc“.
Ra đến ngoài cổng, Vương Thanh lại giúp lão sư điểm danh một lần nữa, sắp xếp mọi người thành một hàng dài, Phùng Kiến Vũ vẫn lặng lẽ đứng cách đó không xa, lẳng lặng mà nhìn hắn. Cuối cùng mới nhắn tin cho hắn rằng trong trạm đã bắt đầu soát vé lượt về.
Vương Thanh sắp xếp xong mọi chuyện cho mấy sư đệ sư muôi, chuẩn bị quay qua nói một câu với Phùng Kiến Vũ, xoay người đã không thấy cậu đâu nữa. Hắn vội vàng lấy điện thoại ra xem mới nhìn thấy tin nhắn tạm biệt của cậu.
Uchiha đệ nhị: [Em đi đây, trong kia bắt đầu soát vé rồi]
Thời gian là cách đây đã năm phút. Vương Thanh nhanh chóng nhắn tin lại.
[Chú ý an toàn, xong việc sẽ gọi cho em]
Phùng Kiến Vũ một mình lên xe, tàu hỏa bắt đầu chậm rãi chuyển bánh. Nhìn cảnh vật chầm chậm rơi ngược lại phía sau, trong lòng cậu bỗng dưng dâng lên một cảm giác không muốn.
Về đến trường học đã là buổi tối. Tháng tư thời tiết thất thường, muốn tuyết rơi là tuyết rơi ngay, Phùng Kiến Vũ cả đường run rẩy chạy về phòng, nhưng chưa vào đến cửa đã bị Cố Ninh chặn lại.
Bạn học Cố biết tin Phùng Kiến Vũ sau khi nhìn thấy tập tranh vẽ trong ba năm qua của Vương Thanh vẫn không có làm ra chút phản ứng nào, vạn phần tò mò mới đến đây để xem tình hình thực tế. Kết quả nguyên một ngày đêm không thấy người đâu chỉ có thể tới cửa mà mai phục.
“Tìm cậu một ngày, điện thoại thì không nghe, nhắn tin lại không trả lời. Tôi tưởng cậu bốc hơi rồi chứ?” Cố Ninh đăm chiêu nhìn Phùng Kiến Vũ: “Đi đâu?“.
Một ngày một đêm không được ngủ ngon, Phùng Kiến Vũ khốn khổ đau đầu: “Hẹn hò“.
“Hẹn hò?. Với ai?. Nam nữ?. Quan hệ thế nào?“.
Phùng Kiến Vũ đem cô nàng đang đứng chắn trước cửa phòng đẩy dạt sang một bên: “Ngày mai nói được không?. Tôi thực sự mệt đến chết rồi!“.
Cố Ninh trừng mắt nhìn cậu: “Hẹn hò mà mệt thành thế này?. Cậu đã làm cái gì hả?“.
Phùng Kiến Vũ cũng không muốn tiếp chuyện cô nàng nữa: “Mệt thành như này còn có thể là làm gì?“.
Cố Ninh vô cùng choáng váng, nhìn chằm chằm vào kẻ đào tẩu Phùng Kiến Vũ mà trầm tư. Có thể chạy, có thể nhảy... chắc chắn là đem người khác ngủ. Mẹ nó rốt cuộc là nam hay nữ????. Có thể bước đi như bay khẳng định cậu ta không phải là từ chỗ của Vương Thanh đi ra.
Hữu Bạch Hổ: [Làm sao cô chắc chắn không phải là từ chỗ Vương Thanh đi ra?]
Cố Đại Nhân: [Anh bị ngốc à?. Không nói tới chuyện Vương Thanh đi ra ngoài vẽ ngoại cảnh, với thể trạng kia của Vương Thanh có thể để cho Phùng Kiến Vũ nguyên vẹn trước sau mà về không?]
Bạch Nham nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, những chữ Hán này hắn đều biết, nhưng thế nào để chung một chỗ lại đọc không hiểu chứ?!?!?
Hữu Bạch Hổ: [Cô nương. Có thể nói rõ hơn không?. Tôi không hiểu...]
Cố Đại nhân: [...]
Cố Đại Nhân: [Tôi thực là rảnh rỗi mới đi phân tích chuyện này với thẳng nam. Thật là không mang lại tích sự gì mà]
Bạch Nham trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, suy nghĩ phân tích nửa ngày cũng không rõ được những câu Cố Ninh nói là có ý gì. Con gái bây giờ ai cũng khó hiểu như vậy sao?.
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng rửa mặt rồi bò lên giường nhắn tin cho Vương Thanh, nói cho hắn biết cậu đang buồn ngủ. Đợi một lúc vẫn chưa thấy bên kia nhắn lại liền đăng lên một trạng thái.
[Ngủ ngon đầu vuông]
Vương Thanh sắp xếp xong mọi việc mới trở lại khách sạn, cấm vào sạc cái điện thoại đã tắt nguồn từ lâu. Điện thoại mở lên liền thấy tin nhắn của Phùng Kiến Vũ, hắn nhắn tin lại bảo cậu nên ngủ đi, nhưng đợi một lúc không thấy cậu trả lời cũng đoán được người kia hẳn là đã ngủ mất rồi.
Mở ra wechat liền thấy cậu đăng lên dòng trạng thái ngủ ngon kia, Vương Thanh trong lòng dù cho có giận dỗi vẫn nở nụ cười. Nói ai chứ?.
Lúc tắt đèn lên giường ngủ, bạn học Bạch Nham khó ngủ lại mơ mơ màng màng lướt wechat thêm lần nữa, nhìn thấy Tả Thanh Long vừa phát đi một dòng trạng thái mới, Hữu Bạch Hổ trong nháy mắt thanh tỉnh cả lên.
[Ngủ ngon bảo bối]
Vương Thanh vừa nằm xuống ngủ đã bị chuông điện thoại di động đánh thức, mơ màng nhận điện. Bên kia Bạch nham thấp giọng trực tiếp chất vấn: “Bảo bối của cậu là ai a~?“.
“Cậu...” Vương Thanh tức giận trả lời ngắn gọn một chữ, sau đó tắt máy đi ngủ.
Nhãn thần Bạch Nham nghe xong liền ôm điện thoại di động mất ngủ cả đêm.
Cố Ninh sáng sớm bị Bạch Nham gọi điện đến quấy, muốn ngủ cũng không ngủ nổi, tên kia nói là có đại sự cần phải trao đổi với cô. Cố đại tiểu thư khoác áo lông bên ngoài áo ngủ, đi giày vào, tóc tai bù xù cứ như vậy chạy vào canteen.
“Không phải chuyện lớn, tôi liền đem anh ném cho đại sư phụ chém chết“.
Mặt cô nàng còn chưa kịp trang điểm, gương mặt lúc này đằng đằng sát khí.
Bạch Nham đem dòng trạng thái hôm qua của bạn thân ra cho cô nàng xem.
Cố Ninh cau mày: “Ai vậy a, cái tên ngu ngốc như vậy, vô tình hợp thành một cặp với tên của cậu?. Cmn lại còn bảo bối, rùng hết cả mình“.
“Là Vương Thanh..“.
Cố Ninh liền đoạt lấy di động: “Tôi kháo?. Vậy con hồ ly tinh bảo bối này là ai?. Người này cũng thay lòng nhanh ghê, bảo sao Phùng Kiến Vũ ám chỉ rõ ràng đến như vậy anh ta còn không đáp lại. Náo loạn nửa ngày hóa ra đã có người khác, thôi hai ta cũng đừng đi theo nữa. Hỏng hết rồi!!”.
Cô nàng định đem điện thoại di động trong tay ném đi, Bạch Nham liền kéo cô nàng lại: “Chớ chớ chớ, nghe tôi nói hết đã“.
Bạch Nham rót thêm một ít trà sữa nóng vào cốc cho cô nàng: “Tôi hôm qua gọi điện hỏi cậu ta bảo bối là người nào, cô đoán coi cậu ta nói ai?“.
“Ai a~?” Cố Ninh uống một ngụm trà sữa.
“Tôi!“.
Cố Ninh vô cùng sửng sốt, khó khăn nuốt ngụm trà sữa trong miệng xuống: “Có tin tôi quất chết anh không?“.
“Anh ta thật sự đã nói như vậy” Bạch Nham nói tiếp: “Thế nhưng tôi biết chắc chắn không phải là tôi, tôi nghĩ trong chuyện này chắc chắn có mờ ám“.
Bạch Nham đêm qua sau khi sợ hãi một phen rất nhanh đã lấy lại tỉnh táo. Hắn cùng Vương Thanh quen biết đã ba năm, cũng đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần tên kia say rượu rồi gọi tên người nọ. Hắn không tin Vương Thanh có thể nhanh như vậy đã dễ dàng buông bỏ rồi tiếp nhận người khác.
Trừ phi người khác này căn bản chính là người trong lòng Vương Thanh!!!.
Giống như bị xối một thùng nước lạnh lên đầu, mạch máu não của Bạch Nham phảng phất được đả thông một cách triệt để: “Cho tôi mượn điện thoại của cô”.
Cố Ninh tuy chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng vẫn đưa điện thoại ra. Bạch Nham cầm lấy mở ra wechat của Phùng Kiến Vũ, tay còn lại là wechat của Tả Thanh Long. Trước giờ hắn không có để ý, bây giờ đối chiếu lại từng cái một... Ha ha ha ha.
-------Chân tướng chỉ có một!!!!.