[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 49: Chương 49: Là Sủng!!!




Từ lúc hai người kia thêm wechat của nhau, Bạch Nham cũng chỉ để ý có chuyện hai kẻ Vũ Thanh thỉnh thoảng lại ấn thích trạng thái hoặc ảnh được phát lên của đối phương mà thôi. Bởi từ sau lần ở quán bar đó, Phùng Kiến Vũ đã thẳng thắn biểu lộ tâm tư, rồi hai người này từ đó cũng không còn ấn thích mấy tin được phát lên của nhau nữa.

Bạch Nham chính là chỉ chú ý việc ấn thích, mà lại không thèm để ý đến mớ nội dung hỗn loạn mà hai người Vũ Thanh đăng lên.

Hôm nay sau khi đem hai wechat ra so sánh một cách cẩn thận, cuối cùng hắn cũng đã phát hiện ra manh mối.

Tỷ như mới sáng sớm Uchiha đệ nhị phát lên một cái trạng thái [Dậy muộn không ăn cơm]. Thì bên kia Tả Thanh Long liền phát lên một cái trạng thái [Đến ăn], còn đăng kèm một bức ảnh cái bàn có bày đầy các món điểm tâm...

Còn có chuyện tàn nhẫn hơn nữa. Chính là có một hôm bên này Tả Thanh Long phát một câu [Vẽ mệt đau cổ]. Bên kia Uchiha đệ nhị liền phát lên một nội dung [Ba động tác giúp giảm bớt bệnh đau cổ].

Sau đó Tả Thanh Long lại đăng lên một câu [Cần có người bóp vai]. Thì như ngay sau đó Uchiha đệ nhị liền phát một câu đáp trả [Tật xấu đầy mình]. Bên này Tả Thanh Long lại phát trạng thái mới [Nếu ở thời xưa, nhất định gọi hai nha hoàn hầu hạ ta vẽ]. Bên kia Uchiha đệ nhị cũng không ngần ngại trả lại một trạng thái [Cho một cái tát].

Những câu nói đại loại như vậy, thật là nhiều không kể xiết a.

Kính mắt của Bạch Nham dưới ánh đèn canteen lóe lên vài tia sáng: “Đại Vũ gần đây có thay đổi gì không?. Kiểu như đăng wechat a~“.

Cố Ninh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Quả thật có chỗ không đúng lắm. Trước đây cậu ta ít khi đăng wechat, không hiểu sao dạo gần đây lại đặc biệt chuyên cần, hơn nữa còn đăng lên mấy cái tôi đọc mãi cũng không hiểu được”.

Bạch Nham trong lòng thầm nói. Cô đương nhiên là không hiểu rồi, bởi vì cô không có wechat của Vương Thanh, cũng như không có trí thông minh của tôi a.

“Có vấn đề gì không?“.

“Không có, không có chuyện gì“.

Bạch Nham đem điện thoại trả lại cho cô nàng, trên cơ bản hắn cũng xác định được hai người kia đã sớm ngấm ngầm có qua lại với nhau. Bảo bảo Bạch Nham trong lòng thật sự là đau khổ, dù sao cũng làm bạn thân với Vương Thanh bao nhiêu năm, ấy thế mà chuyện lớn thế này cũng không thông báo với hắn một tiếng. Uổng công hắn quan tâm nhiều như vậy...

Cố Ninh không thèm giữ hình tượng, ngáp dài một cái: “Lát tỉnh ngủ tôi đi tìm Phùng Kiến Vũ. Ngày hôm qua tiểu tử này thừa lúc tôi không chú ý dám chạy mất“.

Phùng Kiến Vũ ngủ một mạch đến tận trưa, vừa mở mắt ra việc đầu tiên là xem điện thoại. Vừa mở wechat ra đã thấy một loạt tin Vương Thanh gửi đến.

Tả Thanh Long: [Dậy chưa?]

Tả Thanh Long: [Còn chưa dậy?]

Tả Thanh Long: [Dậy nhắn tin cho anh]

Tả Thanh Long: [Vẫn còn ngủ?]

Tả Thanh Long: [Dậy thì nói với anh]

Tả Thanh Long: [Còn không dậy anh liền gọi điện cho em a~!!]

...

Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại vươn người một cái, chậm rãi nhắn lại cho tên kia một tin: [Dậy rồi]

Vương Thanh bên kia trả lời lại rất nhanh: [Đi ăn chút gì đi. Ngoan]

Từ Khoát nghe được mấy âm thanh phát ra từ điện thoại của Phùng Kiến Vũ liền biết cậu đã dậy, nhưng không bao lâu sau lại nghe thấy cậu ở trên giường lăn qua lăn lại mà đạp lung tung. Từ Khoát nghi ngờ hỏi nhỏ một câu: “Nhị ca, anh làm gì thế?. Giường sập bây giờ...“.

Phùng Kiến Vũ đỏ mặt nhô đầu ra, ý cười không thể che giấu. Chính bản thân Phùng Kiến Vũ cũng không biết là cậu vui vẻ cái gì, chỉ là thấy Vương Thanh nhắn tin cho cậu, thì cậu muốn bật cười, muốn hét to lên. Muốn cho tất cả mọi người biết rằng cậu đang rất vui vẻ.

“Tôi đi ra ngoài“.

Từ Khoát trên trán xuất hiện mấy vạch đen, tiếp tục quay ra chỗ khác lướt weibo: “Nhị ca, đi ăn cơm không?“.

“A?. Đi chứ, tôi đi rửa mặt đã“.

Rửa mặt xong quay lại đã thấy tin nhắn của Vương Thanh gửi tới, hắn là muốn than thở kể khổ, nào là đi vẽ ở bên ngoài thời tiết không tốt lại còn đám sinh viên khóa dưới không hiểu chuyện...

Phùng Kiến Vũ vừa cười vừa cầm điện thoại di động nhắn tin. Từ Khoát ngồi chồm hổm bên cạnh chờ đợi: “Nhị ca, rốt cuộc có đi ăn không a?“.

“Đi đi đi!“.

Phùng Kiến Vũ ngoài miệng nói như vậy nhưng tay vẫn không rời điện thoại. Từ Khoát ngó tới nhìn một chút, kết quả Nhị ca hắn liền úp điện thoại xuống không để hắn nhìn thấy thứ gì.

“Thần bí như vậy, có phải Cố Ninh không?“.

Phùng Kiến Vũ cất điện thoại di động vào túi, nói sang chuyện khác: “Ăn gì bây giờ?. Hay đi canteen ăn mì xào đi“.

Hai người vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đụng phải Cố Ninh.

Cố Ninh sợ Phùng Kiến Vũ lại chạy mất, bắt chuyện cũng không cần, cứ vậy nhiệt tình quay sang chào hỏi Từ khoát: “Đi ăn cơm à tam ca, tôi tìm Đại Vũ có chút chuyện“.

Từ Khoát còn chưa kịp phản ứng, nhị ca của hắn đã bị cô nàng mang đi mất...

Phùng Kiến Vũ dĩ nhiên không hi vọng bị Cố Ninh tiếp tục truy hỏi. Cậu cũng biết là không thể giấu mãi chuyện này, nhưng cậu là không biết làm cách nào để nói với bạn thân rằng mình đang có bạn trai. Mở miệng nói như vậy rất là xấu hổ a.

Ngoài dự đoán của Phùng Kiến Vũ, Cố Ninh lần này lại không hỏi cậu đi ra ngoài hẹn hò với ai, cô nàng lần này ngược lại bắt đầu đi kể khổ.

“Aiii, bạn học của Vương Thanh có chuyện gì vậy?. Ba ngày rồi tên đó liên tục gọi điện thoại cho tôi, cậu bảo anh ta yên lặng chút được không?“.

Phùng Kiến Vũ hơi nhăn mày, cảm thấy mọi chuyện hình như có chút sai lệch: “Tôi với Bạch Nham không có thân“.

“Thế nhưng cậu với Vương Thanh thân a~~!”.

Sáng nay cô nàng bị Bạch Nham gọi ra gặp một lần nữa để bày chiến thuật mới. Bạch Nham khuyên cô không nên trực tiếp hỏi Phùng Kiến Vũ hẹn hò với ai, mà cứ nương theo kế hoạch lúc đầu, để cho Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh có nhiều cơ hội liên lạc và tiếp xúc.

Vì vậy Cố Ninh đành nén xuống nghi ngờ, tiếp tục giả vờ bản thân đang khổ não.

“Cậu nói với Vương Thanh, bảo bạn thân anh ta đừng có cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. À, được rồi. Cậu không phải nói không muốn cùng anh ta làm bạn tốt sao, tôi tạo cho cậu cơ hội có thể liên lạc nhiều với anh ta, cậu còn không thấy tốt sao?“.

Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm Cố Ninh đang thao thao bất tuyệt, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó mờ ám: “Tôi thấy Bạch Nham không tồi a. Học kiến trúc rất có tương lai, cô cũng nói trước khi học đại học cũng chưa từng hẹn hò mà...“.

Cố Ninh trợn mắt lên nhìn Phùng Kiến Vũ: “Nói thế mà nghe được, đâu có gì giống nhau?. Tôi nói này, sau này đợi cậu tìm được bạn trai, tôi với cậu cùng kết hôn“.

Phùng Kiến Vũ cười cười: “Không cần phải thế“.

Cố Ninh trên dưới quét mắt nhìn một cái: “Ôi chao. Năm đó vừa biết mình thích con trai liền sợ hãi thành ra cái dạng gì, thế nào hiện tại lại không sợ?“.

Phùng Kiến Vũ vẫn nở nụ cười, nhàn nhạt nói: “Dù là yêu hay thích cũng không quan trọng mọi người nói thế nào, quan trọng chính là bản thân được sống dễ dàng một chút“.

Cố Ninh sửng sốt, hai mắt rũ xuống, đôi đũa trong tay quay quay mấy vòng: “Thế nào lại có đồ ăn chậm như vậy, tôi đi giục“.

Cô nàng vừa đi khỏi, Phùng Kiến Vũ liền nhanh tay lấy điện thoại ra xem. Vương Thanh lại nhắn sang một loạt tin hỏi cậu đang làm gì, Phùng Kiến Vũ vội vội vàng vàng trả lời một câu: [Ăn cơm với Cố Ninh. Có chuyện lớn kể cho anh]

Vương Thanh nhận được tin này trong lòng liền thấy bất an, cơm cũng không ăn nổi, ngủ trưa cũng không ngủ được, buổi chiều đến lúc mắt không mở lên, cuối cùng cũng chờ được điện thoại của Phùng Kiến Vũ.

“Chỗ anh có wifi không?“.

“Có a~“.

“Em cúp máy“.

Vương Thanh còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, bên kia đã cúp điện thoại, ngay sau đó có thông báo Uchiha đệ nhị gọi video sang.

Ấn nhận cuộc gọi liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ mắt to chớp chớp, Vương Thanh nhanh chóng nở nụ cười: “Chuyện gì a, sao lại phải gọi video?.

Phùng Kiến Vũ trừng lớn hai mắt nghiêm túc nói: “Gọi lâu không phải rất tốn tiền sao, gọi video thật tốt“.

“Được được được. Rốt cuộc có chuyện gì a, anh đợi cả ngày, hỏi em em cũng không nói?“.

Bên kia Phùng Kiến Vũ bò lên giường, thư thái nằm dài ra: “Chuyện lớn!. Hôm nay Cố Ninh tìm em...“.

Phùng Kiến Vũ nói liên miên cằn nhằn cái chuyện Cố Ninh hay tới tìm cậu. Vương Thanh vừa nghe Phùng Kiến Vũ nói vừa nhìn chăm chăm vào môi cậu, hết mở ra rồi lại mím vào, nhìn đến bản thân miệng lưỡi đều khô khốc.

“Em nghĩ có chuyện!“.

“Ừ?. Chuyện gì?“.

Bên kia Phùng Kiến Vũ trở mình, trên màn hình chỉ hiện lên nửa khuôn mặt: “Anh nói Bạch Nham muốn theo đuổi Cố Ninh, hôm nay Cố Ninh lại tới tìm em, em nhìn ra được Cố Ninh biết chuyện Bạch Nham đang có ý đồ với cô ấy. Em chỉ thấy kì lạ một việc, Cố Ninh á, nếu thích một người thì đã sớm chủ động, còn nếu như không thích thì tuyệt đối sẽ không dây dưa. Cô ấy còn cần người khác đi nói với Bạch Nham bảo hắn đừng có hi vọng hay sao?“.

Vương Thanh chọt chọt lên màn hình ngay vị trí mặt của Phùng Kiến Vũ: “Cho nên?“.

“Âm mưu” Phùng Kiến Vũ nói chắc như đinh đóng cột: “Em nghĩ đích thị là Bạch Nham và Cố Ninh hợp mưu, mục đích thực sự là hai chúng ta“.

Vương Thanh đem mấy lời này của cậu tua đi tua lại mấy lần, mày hơi nhăn lại: “Em giỏi lắm, cái này cũng đoán được“.

Phùng Kiến Vũ đắc ý cười cười: “Đương nhiên, Vũ ca là người bình thường sao?. Cái chuyện đi xem phim lần trước thật sự kì quái, em khẳng định do hai người bọn họ nghĩ ra để tạo cơ hội cho hai chúng ta gặp nhau. Thật tốn công tốn sức mà“.

Lúc này Vương Thanh đầu óc cũng sáng tỏ: “Anh nghĩ, mục đích hai người họ đối với hai ta là thật, nhưng lão Bạch muốn theo đuổi Cố Ninh cũng là thật. Lão Bạch trong lòng nhất định muốn một mũi tên trúng hai con chim, quen nhau nhiều năm như vậy, anh hiểu cậu ta rất rõ“.

Lời Vương Thanh nói là thật, nhưng Phùng Kiến Vũ nghe vào tai lại thấy không vui, lập tức nhớ tới tên wechat của hai người, hít vào thở ra cũng ngửi thấy vị giấm: “A, anh với Bạch Nham có vẻ vô cùng tốt?“.

Vương Thanh còn chưa nhận ra người kia tâm tình khác thường: “Ừ, năm thứ nhất ở chung phòng, mỗi lần uống say đều ói ra giường cậu ấy. Bạch Nham cũng rất tốt, lần nào anh uống say nói chuyện luyên thuyên cả đêm cậu ấy cũng không phiền...“.

Vương Thanh còn chưa nói dứt câu, màn hình trước mặt đã hiển thị cuộc trò chuyện kết thúc. Ấn gọi lại mấy lần bên kia đều từ chối, nửa ngày sau mới thấy nhắn lại một câu: [Về rồi nói]

Vương Thanh vẫn không chút nghi ngờ, nhõng nhẹo hỏi lại: [Tưởng không muốn nói chuyện với anh nữa!!]

Ba người còn lại không thấy trở về phòng, Phùng Kiến Vũ một mình nằm trên giường hờn dỗi, ném điện thoại di động sang một bên đi mở chơi trò để giải bực.

Từ Khoát lúc về phòng liền nhìn thấy nhị ca vẻ mặt tối tăm, miệng ngậm điếu thuốc lá điên cuồng chơi điện tử. Từ Khoát cố nén ý muốn đi cắm túi sưởi lại, đổi sang đi tìm nước nóng đổ vào túi chườm.

Vương Thanh gửi đi một loạt tin nhắn, đợi nửa ngày cũng không thấy tin trả lời, gọi điện thoại qua cũng không ai nghe máy, trong lòng hắn bắt đầu dần sáng tỏ, đây là đang tức giận sao?. Thế nhưng đâu có chuyện gì, thế nào lại tức giận rồi?.

Sư đệ ở cùng mang cơm tối về thấy mặt Vương Thanh buồn thiu liền mở miệng hỏi: “Thnah ca làm sao vậy?. Đây là cãi nhau với bạn gái sao?“.

Vương Thanh sờ sờ mặt: “Rõ ràng như vậy à?“.

Sư đệ cười cười: “Thật đúng vậy sao?. Em ít khi thấy anh có biểu hiện như này, anh cũng đừng quá để tâm, yêu đương là như vậy đấy, giận dỗi là chuyện cơm bữa mà“.

Đúng là vậy a. Mặc dù chưa từng trải qua nhưng cũng đã từng nhìn mấy cặp yêu đương khác đều như thế, chỉ là Vương Thanh thật sự không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã nói sai câu nào?.

Aiii, Phùng Kiến Vũ dễ dụ dễ gạt của ngày xưa rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?.

Phùng Kiến Vũ cùng bạn ở phòng đối diện chơi liên tục mấy ván game, lúc nhìn đến điện thoại đã thấy có một loạt cuộc gọi nhỡ và thông báo tin nhắn.

Tin mới nhất là một biểu tượng khóc lóc. Thôi đành vậy...

Uchiha đệ nhị: [Đi chơi game về]

Tả Thanh Long: [Thắng không?]

Uchiha đệ nhị: [Còn phải nói?]

Tả Thanh Long: [Hắc hắc, ai da. Tưởng không nhớ anh?]

Uchiha đệ nhị: [Anh đổi tên đi?]

Tả Thanh Long: [Đổi thành gì?]

Vương Thanh nhìn hai chữ ai kia gửi qua hiện trên màn hình sống chết cũng không muốn thay đổi, Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng gửi thêm một câu: [Em thích nhưng anh lại không muốn đổi. Không đổi thì thôi, bỏ đi]

Vì muốn cho người yêu được vui, Tả Thanh Long chỉ có thể cắn răng đem cái tên wechat đầy khí phách và uy vũ của mình đổi mới.

----Tiểu Thanh

Phùng Kiến Vũ chưa giải thích được câu nào đã thấy tên của ai kia trong nháy mắt đã thay mới. Rốt cuộc cũng vui vẻ lên, thái độ liền thay đổi 180 độ.

Uchiha đệ nhị: [Nhân tiện thay đổi ảnh đại diện đi!. Ha ha ha]

Vương Thanh nhìn chằm chằm biểu tượng cười ha ha của Phùng Kiến Vũ, vạn phần bất đắc dĩ đi đổi thành hình Pháp hải đại sư.

Nghĩ đến gương mặt bất đắc dĩ của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ bên này cầm di động cười đến rung cả giường ngủ.

Tiểu Thanh: [Đây là sủng!!]

Uchiha đệ nhị: [Ngoan, ha ha ha ha ha!!!!]

Phùng Kiến Vũ vẫn còn cười đến tận lúc nửa đêm, vui vẻ đăng thêm một cái trạng thái lên wechat rồi mới chúc tiểu Thanh ngủ ngon. Vương Thanh chỉ qua vài câu nói cũng biết được cậu hẳn là rất vui vẻ, nhắn trả một câu ngủ ngon, theo thói quen lại mở wechat của Phùng Kiến Vũ ra xem một lần nữa.

Uchiha đệ nhị một phút trước vừa đăng một trạng thái mới, chỉ có một chữ.

------Nhớ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.