Mẹ Phùng cả một đêm không chợp mắt được, sáng dậy sớm xuống bếp làm điểm tâm cho ba Phùng, lúc mở cửa phòng khách liền thấy người trên ghế salon trong phòng khách không phải con trai mình.
Vương Thanh chân dài gác lên tay vịn của salon, một cánh tay hắn buông thõng xuống mặt đất, chăn rơi thành đống dưới đất. Mẹ Phùng xoay người đi vào phòng bếp vo gạo nấu cháo, nhanh chóng đem dưa chuột thái thành từng lát mỏng. Từng tiếng từng tiếng một, tiếng lưỡi dao va chạm với thớt gỗ vang lên làm bà có chút ngây ngẩn.
“Con nếu có thể thay đổi... thì cũng thay đổi rồi, còn nếu như không thay đổi được... cũng chỉ có mình anh ấy”
Mẹ phùng quay đầu nhìn ra phòng khách, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu. Bà nhẹ nhàng đi tới gần bên sofa nhìn Vương Thanh đang ngủ say, dường như thức tỉnh mọi chuyện, vừa thở dài vừa đem chăn đắp lên người hắn.
Bị mùi thơm làm cho tỉnh giấc, mở mắt mới nhớ ra đây là nhà của Phùng Kiến Vũ. Đợi lúc nửa đêm Phùng Kiến Vũ ngủ say, Vương Thanh liền chạy ra ngoài bế người vào trong phòng ngủ, không nghĩ tới Phùng Kiến Vũ ngủ như con heo, hắn có làm cái gì cậu cũng không biết.
Phòng bếp vọng ra chút âm thanh, Vương Thanh đoán là mẹ Phùng đang nấu cơm, liền vội vàng gấp chăn gối thật gọn sau đó chạy đi rửa mặt. Lặng lẽ bước vào phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: “Dì, con giúp dì a?“.
Mẹ Phùng đến chớp mắt một cái cũng không thèm: “Không cần“.
Vương Thanh vẫn là mặt dày đi vào.
“Dì, rau này con rửa sạch giúp dì a. Dì, cái này phải đổ ra bát a, dì, trứng gà này luộc hay là rán... Dì, con lau bàn xong rồi...“.
Mẹ Phùng phiền không chịu được: “Cậu bớt nói một chút thì không chịu được à?“.
Vương Thanh trong nháy mắt ngậm miệng, nghiêm túc đứng sang một bên, thấy mẹ Phùng giơ tay lên lập tức giúp bà lấy cái bát to từ trên tủ xuống.
“Dì nói có phải người lắp đồ trong phòng bếp này không có hiểu biết hay không, lắp cao như thế!“.
“Ừm“.
“Dì nói xem bình thường ai mới là người hay ở phòng bếp chứ, không phải bẫy người sao?“.
“Ừm“.
“Lắp đặt cao như vậy, lấy đồ gì cũng không tiện“.
“Ừm“.
Mẹ phùng đang đánh trứng gà, đột nhiên cảm giác được gì đó sai sai, quay lại trừng mắt liếc tên kia: “Cậu là có ý gì?“.
Vương Thanh mím chặt môi, ánh mắt tội lỗi hướng về mẹ Phùng ý bảo sẽ không nói nữa.
Phùng Kiến Vũ thức giấc phát hiện bản thân đang nằm trên giường, còn tưởng rằng hình ảnh Vương Thanh tối qua đến bên cạnh cậu chỉ là nằm mơ. Cậu lặng lẽ mở cửa, nhìn tới nhìn lui không thấy mẹ đâu liền vội vàng nằm lên ghế salon giả vờ ngủ.
Cửa phòng bếp mở ra, mẹ Phùng thấy Phùng Kiến Vũ đang giả bộ ngủ liền tức giận, đi tới đá một cái: “Đừng làm trò, mau dậy ăn sáng“.
Phùng Kiến Vũ mở một con mắt thấy Vương Thanh đứng sau lưng mẹ cậu. Thôi xong.
“Em kháo, anh dậy sớm vậy?“.
“Sớm cái gì nữa, bảy giờ rồi!” Mẹ Phùng quay đầu trừng mắt một cái: “Cơm cũng xong rồi, nhanh rửa mặt đi!“.
Phùng Kiến Vũ nằm im không nhúc nhích, nhìn mẹ đi vào phòng ngủ liền nhỏm dậy ôm Vương Thanh hôn một cái: “Sao lại mang em vào trong phòng ngủ??. Anh dậy sớm vậy?“.
Vương Thanh lo lắng nhìn chằm chằm phía cửa phòng, hoảng hốt đem người đang đu trên mình hắn kéo xuống, lau nước bọt trên mặt: “Mẹ em thấy thì làm sao?“.
“Ai u, lại còn xấu hổ. Đến đây đến đây, Vũ ca hôn một cái...“.
Cạch cạch, bên kia tiếng mở cửa phòng ngủ vang lên. Vương Thanh vội vã quay người chạy về phòng bếp, Phùng Kiến Vũ giả vờ bình tĩnh đi đánh răng rửa mặt.
Lúc ăn sáng, Phùng Kiến Vũ vẫn thỉnh thoảng liếc trộm Vương Thanh. Người này dậy sớm mắt vẫn còn sưng húp, cậu thật sự sợ hắn vừa ăn vừa gục đầu xuống ngủ. Mẹ Phùng vỗ bàn: “Ăn cơm đi, nhìn gì mà nhìn?“.
Ba Phùng không biết chuyện gì vẫn luôn miệng dặn mẹ Phùng phải làm đồ ăn ngon cho hai đứa, mẹ Phùng không trả lời, vậy mà Vương Thanh lại lên tiếng trước: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ, con thích nhất dì làm món miến cải trắng khoai tây. Ăn cực kì ngon, con trước đây được ăn rồi!“.
“Cậu cho đây là nhà hàng à, còn dám gọi món!” Mẹ Phùng trợn trắng mắt, Vương Thanh ngoan ngoãn ngậm miệng không nói.
Phùng Kiến Vũ trong lòng không vui. Ba cậu bên cạnh nói thêm: “Thằng bé khách khí với bà, bà còn nói như vậy, thật đúng là không coi Vương Thanh là người ngoài. Dì của con tính tình chính thẳng như ruột ngựa, con đừng để bụng a!“.
“Không coi Vương Thanh là người ngoài!” Phùng Kiến Vũ lầm bầm lặp lại một cái rồi liếc mắt sang mẹ cậu.
Vương Thanh nở nụ cười, đặc biệt muốn xoa xoa đầu cậu nhưng vẫn phải nhịn xuống không dám ra tay: “Hai đứa bọn con buổi trưa đi họp lớp, không cần đợi bọn con a~“.
“Không được uống rượu!“.
“Không uống không uống!“.
Phùng Kiến Vũ còn tưởng chuyện họp lớp chỉ là Vương Thanh mượn cớ, ra đến cửa mới phát hiện chuyện họp lớp này là thật trăm phần trăm.
“Anh thực sự là đến đây để họp lớp?“.
“Chứ không thì em nghĩ là gì?“.
Phùng Kiến Vũ mím môi không đáp. Cậu còn tưởng Vương Thanh do quá nhớ cậu nên mới chạy đến đây thăm, náo loạn nửa ngày hóa ra chỉ là tiện đường.
“Đến cũng đến rồi, cùng đi họp lớp đi!“.
Ừm, thật vui vẻ.
Phùng Kiến Vũ không có số liên lạc của những người khác, bạn học cũng không tìm được cậu, lúc chuyển trường cũng mất liên lạc với nhau, đây là lần đầu tiên câu quay về tham gia họp lớp.
“Hàng năm anh đều đi họp lớp sao?“.
“Không có, đây là lần đầu“.
Trương Viễn mọi năm đều gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng hắn chưa từng đi lần nào. Lúc nào hắn cũng sợ vô tình đụng phải Phùng Kiến Vũ, hắn lo sợ không biết phải đối mặt với cậu làm sao. Tránh né nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là gặp lại nhau.
Người cần phải gặp... sớm muộn cũng sẽ tìm thấy nhau.
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ bên cạnh đang nhảy nhót, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không chân thật, luôn cảm thấy giống như một giấc mộng mờ ảo mà thôi.
Hắn đưa tay ra xoa lên mặt cậu một cái, gương mặt còn mang theo chút ấm áp của ánh mặt trời.
“Anh sờ xong chưa?” Phùng Kiến Vũ nháy nháy mắt nhìn hắn: “Sờ nhiều mòn đó“.
Vương Thanh nở nụ cười. Không phải mơ, thật tốt.
Họp lớp tổ chức ở tầng ba một nhà hàng thịt nướng, vừa vào đến tầng một liền thấy có một màn hình lớn, còn có một đám các em nhỏ đang chơi trò chơi. Vương Thanh cũng hiếu kì đến xem, lại còn lôi kéo Phùng Kiến Vũ lập thành một đội, trực tiếp đem một đám nhỏ ngược đến khóc.
Vương Thanh thắng lợi còn quay sang vênh mặt với mấy em nhỏ, em nhỏ bị bắt nạt khóc oa oa chạy đi tìm mẹ.
“Anh còn nói anh không thiếu đánh?“.
“Chơi thật vui a~“.
Trò chơi vừa kết thúc, hình ảnh hai người hiện lên màn hình, Vương Thanh hưng phấn vỗ vỗ vai cậu: “Hai ta lên ti vi rồi hắc hắc!“.
Phùng Kiến Vũ đưa tay che mặt. Cậu thấy mất mặt quá rồi. Vương Thanh lấy điện thoại di động ra: “A ai ai, em đứng lùi ra để anh chụp một cái“.
“Lại còn thế nữa...” Phùng Kiến Vũ ngoài miệng oán trách nhưng vẫn tiến lại gần hắn, nhìn hình ảnh hai người trên màn hình, cùng hắn chụp lưu niệm.
Vương Thanh ôm cậu xoay người đi lên lầu.
Lý Bình ở cửa ngó ngang ngó dọc, thấy hai người sóng vai đi tới còn nghĩ mình nhìn nhầm: “Cmn?. Anh đúng là tìm được Đại vũ về rồi?“.
Lý Bình xông tới muốn ôm Phùng Kiến Vũ lại bị Vương Thanh một tay ngăn lại: “Ôm cái gì mà ôm?“.
“Có phải ôm anh đâu, anh nhiều chuyện vậy?“.
Vương Thanh trong lòng phì phì mấy cái. Cậu là ôm người của tôi đấy, tôi không cho đấy?. Phùng Kiến Vũ ghét bỏ đẩy hắn sang một bên rồi ôm lấy vai Lý Bình hỏi tình hình gần đây.
Vào trong phòng, mọi người ở bên trong thấy hai người này xuất hiện liền sửng sốt mất nửa giây rồi lập tức bùng nổ, vừa cười vừa mắng hai người tại sao đến bây giờ mới đi họp lớp, cả đám người nhanh chóng kéo vào dùng nghiêm hình phạt tội.
Phùng Kiến Vũ cho rằng mình đã quên hết, nhìn những gương mặt quen thuộc này vẫn có thể nhớ ra từng tên một, còn có cô nữ sinh ngày trước vì Ngô Hiểu Húc mà lên tiếng tranh luận, ngày hôm nay đẹp đến mức cậu không nhận ra.
Trương Viễn thi đỗ trường quân đội, chửi ầm ĩ huấn luyện trong rừng thật quá cực khổ: “Ngớ ngẩn giữa núi rừng hoang vu mất hơn một tháng trời, đến khi mẹ đến thăm mới thấy được nữ nhân...“.
Phùng Kiến Vũ ngây ngô nhìn bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên bị người hỏi: “Đã nhiều năm không thấy Đại vũ, cậu làm gì mà không ai liên lạc được hết, đến cả Vương Thanh cũng nói không gọi được. Mấy cậu làm sao lại tới đây?“.
Vương Thanh sờ sờ mũi, kích động vỗ bàn một cái: “Thật cmn thần kì, trường học của tôi chuyển đến bên cạnh trường học cậu ấy“.
Bạn cùng học nói: “Là đợt chuyển trường mùa xuân vừa rồi sao?“.
Phùng Kiến Vũ cắn một hạt dưa: “Còn thần kì hơn cơ, anh ấy ở canteen của chúng tôi ăn cơm, nhặt được điện thoại di động của bạn cùng phòng tôi“.
Lời này vừa nói ra, đổi lấy một tràng cảm thán từ mọi người, còn có hai bạn nữ kích động ôm chầm lấy nhau nhìn bọn họ.
Cả một phòng vừa ăn vừa kể mấy chuyện bát quái của đám bạn cũ, ai đang ở với ai, ai chia tay ai, đến cả chuyện cô nàng hoa khôi Vương Thanh bỏ rơi năm ấy, có người bảo nghe thấy hình như đã bị trưởng kí túc câu đi mất...
“Tôi kháo, tôi còn nghĩ trưởng kí túc lớn lên sẽ xuất gia!” Nghĩ đến cái người cứ mở miệng ra là là A di đà phật, Phùng Kiến Vũ còn có chút không tin được: “Quả nhiên không ai qua được ải mỹ nhân!“.
Kí túc trưởng lần này không có tới, cả một đám người không chút lưu tình cười nhạo hắn.
Lý Bình đột nhiên hỏi: “Tôi nói này Thanh ca, cậu mấy năm nay không ở trong trường tranh thủ tìm một cô sao?“.
Vương Thanh nhìn lướt qua Phùng Kiến Vũ đang cười trộm, vừa muốn mở miệng, Trương Viễn bên kia đã cướp lời: “Cậu cũng nói là trong trường còn gì, có đâu mà tìm. Trường của cậu ta toàn nam là nam, có tìm thì cũng phải tìm người học cùng cấp ba“.
Cả đám cười rộ lên, Lý Bình giải thích: “Cậu ta đó, lúc chia tay với tiểu muội kia, lên đại học tìm không có ai hợp ý, cuối cùng tìm trong đám bạn cấp ba được một người, cũng khá lắm“.
“Cậu thì biết cái gì?. Ai nhanh tay người đó được, khá gì mà khá. Vợ tôi da vừa trắng dáng lại vừa cao, là đại mĩ nhân đó” Trương Viễn quăng đôi đũa xuống: “Chậm một chút thì hối hận rồi!“.
Vương Thanh không nói gì nữa, gắp thịt nướng bỏ vào bát Phùng Kiến Vũ.
“Nghe không?. Có tìm cũng là tìm ở cấp ba!“.
Phùng Kiến Vũ tiến đến sát mặt hắn thấp giọng nói một câu đầy thâm ý, ánh mắt cũng cong lên. Vương Thanh xoa nhẹ tóc cậu cười cười nói: “Ăn nhanh lên!“.
Ăn cơm trưa xong, ngoại trừ mấy người phải về nhà, số còn lại không quá mười người dự định đi hát, Trương Viễn khoe khoang lát nữa bạn gái hắn cũng sẽ qua.
Trong lúc đứng chờ ở cửa KTV, Vương Thanh lôi kéo cậu ra ngoài hút thuốc, hai người lấy một cái bật lửa ra châm hai điếu thuốc. Phùng Kiến Vũ đang muốn chửi một câu cái bật lửa này in tên khách sạn đã bị một cô gái xuất hiện làm cho hoảng sợ.
“Cậu không phải nói không còn liên lạc gì với Vương Thanh sao?!“.
Lý Đồng ở cửa nói oang oang khiến cho mấy người ở bên trong cũng hiếu kỳ nhìn ra, Phùng Kiến Vũ trợn trắng mắt há hốc mồm nhìn cô nàng đột nhiên xuất hiện, lát sau lại quay sang nhìn về phía Vương Thanh, có chút không biết phải làm thế nào.
“Đồng tỷ, làm gì thế?” Vương Thanh cũng không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp cô nàng, có chút bất ngờ.
“Không phải, tôi hôm qua gặp cậu ta và bạn gái cậu ta. Cậu ta nói cậu ta với anh không có quan hệ!” Lý Đồng phẫn nộ lên án.
“Bạn gái a...” Vương Thanh liếc mắt một cái sang Phùng Kiến Vũ đang ngẩng đầu nhìn trời: “Đợi lát nữa tôi chỉnh đốn em ấy!“.
Lý Đồng mừng rỡ: “Cho nên hai người vẫn liên lạc đúng không?. Cho nên hai người vẫn là ở bên nhau đúng không?“.
Trương Viễn bỗng nhiên tiến lại giải thích: “Thực ra là thế này, hai người họ mấy năm nay không có liên lạc, bây giờ mới....“.
Lý Đồng nghe hắn nói xong, mừng rỡ muốn nhảy lên, Trương Viễn vội vàng kéo cô lại: “Vợ, em đừng kích động...“.
Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp tiêu hóa tiếng xưng hô này đã thấy Lý Đồng hét lên một tiếng: “HE rồi”, sau đó lấy điện thoại di động ra điên cuồng bấm. Không biết là gửi tin nhắn cho ai.
“Tôi trước đây có nói hai người rất manh ấy, tôi đã nói đúng là CP mà. Đúng đúng đúng, HE rồi!. Ha ha ha ha ha!“.
Vương Thanh: “Viễn ca, mang người yêu cậu đi khám đi“.
Trương Viễn: “Tôi cũng thấy vậy“.
Phùng Kiến Vũ: “Em hình như hiểu rồi...”
Vương Thanh cùng Trương Viễn: “Hiểu gì?“.