Phùng Kiến Vũ sửng sốt nửa ngày, vừa muốn nói với Vương Thanh là nghe được âm thanh từ hướng đó vọng lại, thì người đứng dưới ánh đèn kia đã không nhịn được vẫy vẫy tay: “Đứng ngốc ở đấy làm gì?. Nhanh qua đây!“.
“Thật là anh a!“.
Phùng Kiến Vũ một mạch chạy tới, ôm cổ đu lên người hắn. Vương Thanh vững vàng đỡ được, vỗ vỗ sau lưng cậu: “Ôi chao ôi chao ôi chao, chú ý chú ý mọi người!“.
“Chú ý cái gì chứ?” Phùng Kiến Vũ cọ cọ cổ Vương Thanh, cắn lỗ tai hắn: “Anh ăn cơm chưa?“.
“Ăn rồi, lúc đợi em đã ăn một bát mì rồi” Vương Thanh ngẩng đầu nhìn cậu.
Phùng Kiến Vũ cười đến hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Anh tới lâu chưa?. Mẹ anh có biết anh đi ra ngoài không?. Tháp Tháp thì sao?“.
“Anh nói với mẹ anh đi tìm người yêu“.
“Cho anh một cái tát“.
Vương Thanh nhận một cái tát còn cười đến lộ cả răng khôn: “Nhanh xuống đi, anh sắp gãy lưng rồi“.
Phùng Kiến Vũ mím môi vạn phần không vui từ trên người hắn bò xuống, lôi lôi kéo kéo tay hắn không buông. Vương Thanh nở nụ cười: “Đồ ngốc này“.
Sân bóng rổ trước sau tối đen như mực, Phùng Kiến Vũ liếc bên này lại liếc bên kia, Vương Thanh nhìn cũng hiểu, ôm lấy người cậu kéo sát về phía mình.
Bên trong còn có một cậu nhóc béo béo đang lũn cũn đuổi theo quả bóng, Phùng Kiến Vũ cũng không có để ý, tay khoác lên vai Vương Thanh:“Anh nhìn gì a?“.
Vương Thanh nín cười, nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái lên mặt cậu: “Anh muốn nhìn đó“.
Phùng Kiến Vũ cười đến cong cong khóe mắt: “Anh nhìn nữa xem em có đanh anh không?“.
Vương Thanh đẩy cậu dựa sát vào hàng rào lưới bằng sắt phía sau: “Em thử xem, em thử xem!“.
“Tiểu Vũ ca!” Cậu nhóc mập mạp loẹt quẹt chạy tới, thở phì phò: “Có phải anh này bắt nạt anh không?. Anh chờ một chút em gọi người đến!“.
“Chỉ là đùa thôi!. Nhóc mập!” Phùng Kiến Vũ gọi nhóc béo quay lại:“Đây là bạn học của anh, em mau về nhà ăn cơm đi, trời tối thế này rồi, mẹ em không sốt ruột sao?“.
Tiểu mập mạp nhìn thoáng qua Vương Thanh to lớn đối lập một trời một vực với mình, không thể làm gì khác là vứt bỏ tiểu Vũ ca lại rồi chạy trước.
Vương Thanh tựa trên vai cậu cười một lúc lâu: “Tiểu mập mạp này sao lại thú vị đến thế??“.
“Anh còn tâm trạng chê cười tiểu mập mạp?“.
Phùng Kiến Vũ ôm lấy mặt hắn hôn lên, giống như nhiều năm trước chờ đợi một cái hôn thật lâu, vừa vội vàng vừa luống cuống, còn mang theo sự mong đợi vui vẻ.
Đầu lưỡi cậu không đợi được nhanh chóng xông vào miệng hắn, Vương Thanh trái lại thực bình tĩnh, dây dưa mút nhẹ đầu lưỡi Phùng Kiến Vũ, một tay ôm hông cậu, một tay từ thắt lưng xoa lên lưng cậu.
Phùng Kiến Vũ hô hấp dồn dập, tay chuyển từ sau lưng Vương Thanh mò lên trước ngực hắn, cuối cùng có chút kích động ôm ghì lấy cổ hắn. Vương Thanh cố sức kéo ôm chặt cả người cậu.
Đây đó dây dưa, hơi thở quyện cùng một chỗ, gió đêm mang theo chút ấm áp, trong không khí thỉnh thoảng phảng phất mùi hoa cỏ. Cảm giác lúc này giống như, giống như... mùa hè năm ấy dường như một lần nữa quay trở lại.
Mặc dù đang mãnh liệt hôn nhau, Phùng Kiến Vũ vẫn phát hiện có muỗi bay vo ve xung quanh, co rúm người lại trốn. Vương Thanh còn chưa có hôn đủ, ôm hông cậu không chịu buông, mở miệng hỏi:“Em làm gì thế?“.
“Có muỗi, đang vo ve này, đi mau, về nhà đi“.
“A?. Bây giờ đi về nhà em?“.
Vương Thanh còn chưa chuẩn bị kịp, đã bị Phùng Kiến Vũ kéo về nhà. Cậu vừa mở cửa, mẹ Phùng đúng lúc cười híp mắt từ phòng bếp đi ra.
“Về rồi a, ba con vừa mua dưa hấu về“.
“Mẹ” Phùng Kiến Vũ do dự mở miệng: “Vương Thanh tới“.
“Con chào dì!“.
Mẹ Phùng biểu tình cứng đờ, đang muốn mở miệng thì ba Phùng từ phòng bếp nhô đầu ra: “Vương Thanh tới?. Ôi chao, đã bao nhiêu năm chưa đến rồi?. Mau vào mau vào!“.
Vương Thanh được ba Phùng đón vào, để lại hai mẹ con xấu hổ đứng ở cửa, Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm sàn nhà sờ sờ cổ: “Lớp học cấp ba tổ chức họp lớp, anh ấy cũng đến, tối muộn rồi nên con bảo anh ấy qua đây ở“.
“A....” Mẹ Phùng vòng vo không biết phải làm sao: “Vào, vào nhà trước đã..“.
“Đã vào rồi ạ...“.
“...”
Trong phòng bếp, Vương Thanh cùng ba Phùng vừa nói chuyện phiếm vừa bổ dưa hấu, ân cần đưa mẹ Phùng một miếng lớn, mẹ Phùng không có nhận.
“Tôi ra ngoài một chút, trong này oi bức quá“.
“Không phải bà muốn ăn dưa hấu sao, mua về rồi lại đi ra ngoài?“.
“Mấy người cứ ăn đi, quản tôi làm gì!“.
Mẹ Phùng vừa đi, Vương Thanh dùng ánh mắt hỏi Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ chỉ lắc đầu bảo không có chuyện gì, tự mình cắt một miếng dưa hấu thật to.
Ăn xong dưa hấu, hai người ngồi hai bên trái phải của ba Phùng cùng xem tin tức thời sự, nghiêm túc phân tích vấn đề tranh chấp trên biển. Cuối cùng ba Phùng nói mệt rồi muốn vào nghỉ ngơi, Phùng Kiến Vũ thở phào một cái nhẹ nhõm.
“Vương Thanh à, con ngủ với Đại Vũ a, chú không có để ý con nữa đâu“.
“Được ạ, chú đi ngủ sớm một chút!“.
Vương Thanh đắc ý hướng Phùng Kiến Vũ hôn gió một cái, đợi cửa phòng ba Phùng vừa đóng liền lập tức xông vào phòng Phùng Kiến Vũ rồi lao lên giường cậu.
“Ai nha, giường của em thật thoải mái a. Được rồi, áo ngủ của anh có không?. Tìm cho anh thay, còn có...“.
Phùng Kiến Vũ không trả lời, dứt khoát nhào qua đè lên người hắn: “Cmn, em muốn đè chết anh sao!“.
“Đại gia muốn thì sao?. Phùng Kiến Vũ thẳng lưng đỉnh hai cái vào mông hắn: “Bảo bối thoải mái không?“.
Vương Thanh nắm tay cậu cười rộ lên: “Đừng giả bộ nữa, xem lát nữa anh làm sao chỉnh em“.
Phùng Kiến Vũ xoay người bước xuống: “Dậy mau, quần áo còn chưa thay đã lên giường, thật không biết lịch sự!“.
Vương Thanh mặc bộ áo ngủ mà Phùng Kiến Vũ tìm thấy, ngoan ngoãn đem quần áo thay ra gấp gọn, nghĩ đến mẹ Phùng lúc nãy đi ra ngoài.
“Dì làm sao lại tự dưng ra ngoài, có phải anh đến nên không vui?“.
Phùng Kiến Vũ dọn dẹp mặt bàn: “Trời nóng, trong phòng oi bức, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?. Em lấy cho anh khăn, nhanh đi tắm đi!“.
“Cùng tắm sao?“.
“Anh cút đi!“.
Tắm rửa xong nằm song song trên giường cùng nhìn trần nhà, căn phòng này bày biện vẫn như cũ, tiếng côn trùng trong bụi cỏ kêu vang nghe rõ ràng. Vẫn là ngọn đèn ấy, vẫn là người này, tựa hồ giữa hai người chưa từng mất đi ba năm.
Vương Thanh đưa một cánh tay ra gối xuống dưới gáy cậu, đem người kéo vào trong lòng. Phùng Kiến Vũ gối lên vai hắn, thở nhẹ: “Anh hôm nào đi?“.
“Anh vừa nằm xuống đã muốn đuổi anh đi” Vương Thanh cọ cọ trán cậu: “Vô lương tâm“.
“Em là sợ mẹ anh lo lắng cho anh, mẹ anh hỏi thì biết làm sao?” Phùng Kiến Vũ đâm đâm ngực hắn nói: “Vạn nhất mẹ anh biết, đem anh nhốt trong nhà, sau đó viết một chi phiếu để em rời bỏ anh...“.
Vương Thanh lay lay đầu cậu: “Em trong đầu đang nghĩ cái gì đấy?. Có phải xem nhiều phim truyền hình quá không?“.
Phùng Kiến Vũ cọ cọ vai hắn: “Không phải. Cố Ninh hỏi em, nếu như mẹ anh đưa em tiền để em bỏ anh thì em có đồng ý không“.
“Em nói thế nào?“.
“Em nói còn phải hỏi sao?. Là tiền đó!“.
“Em đúng là tham tiền!. Anh không quan trọng bằng tiền?“.
“Nghe em nói hết đã, đợi mẹ anh đuổi anh ra khỏi nhà rồi, em lấy tiền này nuôi anh. Như vậy thật tốt“.
“Em nghĩ cũng chu toàn quá đi!“.
“Đúng vậy a~“.
Hai người nói liên miên, vốn muốn làm gì đó nhưng lại sợ giữa chừng mẹ Phùng trở về, chỉ có thể nhịn... nhịn nữa... nhìn tiếp...
Vương Thanh chỉ dám xoa xoa lỗ tay, hôn hôn bả vai, thế nhưng cả hai lần lượt không biết từ đâu mà lửa nóng dâng lên, Phùng Kiến Vũ nhõng nhẽo đòi hôn hai cái, cuối cùng không nhịn được dục vọng phát sinh, đứng dậy đi vào phòng bếp uống nước lạnh.
Phùng Kiến Vũ vừa uống nửa cốc nước, ngoài cửa đã vang lên tiếng mở cửa, mẹ Phùng về.
Mẹ Phùng nhìn cốc nước trong tay cậu, nửa câu cũng không nói, xoay người đi vào bếp, mặc tạp dề vào rồi bắt đầu lau bàn lau sàn, còn lấy bát ở trên giá xuống rửa qua một lần.
Phùng Kiến Vũ quên mất việc uống nước, cầm cốc nước đi đến chỗ mẹ: “Mẹ, ăn xong dưa hấu con lau bàn rồi, bát này..“.
Mẹ Phùng không nói chuyện, cầm bát rửa rồi rửa, tiếng nước xối vào bồn rửa, trong đêm yên tĩnh phá lệ chói tai. Phùng Kiến Vũ đặt cốc nước xuống, nắm lấy tay mẹ cậu: “Mẹ..“.
Mẹ Phùng một mực gạt tay cậu ra, một giọt nước văng vào mắt cậu, giữa lúc ánh mắt nhập nhòe cậu thấy mẹ lui về sau hai bước rồi ngồi xuống ghế bụm mặt thấp giọng nức nở.
Trong lòng cậu trầm xuống. Năm ấy khi mẹ buộc cậu chuyển trường sớm, cậu chỉ biết là mẹ đã phát hiện được gì đó, thế nhưng từ đó đến nay mẹ cậu một câu hỏi cũng chưa từng nói ra.
“Mẹ...” Cậu bước qua, ngồi xổm xuống bên chân mẹ: “Me, mẹ đừng giận...“.
“Mẹ đã nghĩ con thay đổi rồi...” Mẹ Phùng dùng thanh âm nghẹn ngào nói: “Thời gian dài như vậy, mẹ nghĩ con đã thay đổi được rồi...“.
“Con cố gắng thay đổi...” Cậu ngẩng mặt nhìn mẹ: “Nhưng sửa không được...“.
Cậu đã thử rất nhiều cách, tự cảnh cáo chính mình đừng phạm sai lầm một lần nữa, thế nhưng khi người kia xuất hiện, tất cả mọi tuyên bố nỗ lực đều trở nên vô hiệu không lý do.
Cậu cố gắng ôm lấy bờ vai run rẩy của mẹ, mẹ cậu lại mạnh mẽ chối bỏ cùng phản kháng. Cậu tùy ý để mẹ đánh vào vai, vào mặt, cuối cùng gắt gao ôm lấy hông của bà không buông.
Tay mẹ cậu đánh trúng cổ, nhưng sức lực chưa bao giờ dùng nhiều, giống hệt ngày cậu còn bé tan học không có về nhà, lúc mẹ tìm được cậu đã cho cậu một cái tát. Cái tát mang theo cả lo lắng và tức giận trong lòng.
Cũng không biết qua bao lâu, mẹ Phùng rốt cuộc cũng ngừng rơi nước mắt, lấy tạp dề lau mặt, nhìn Phùng Kiến Vũ đứng bên cạnh, thở dài: “Không muốn làm ba con thức giấc, chuyện này đừng cho ông ấy biết. Mẹ biết hiện tại không có cách nào để hai đứa xa nhau, thế nhưng mẹ cũng không đồng ý để hai đứa ở bên nhau“.
Phùng Kiến Vũ hiểu rõ, mẹ Phùng biết tính cậu, biết nếu một mực muốn hai người chia tay sẽ không có tác dụng, chi bằng cứ để như vậy rồi theo thời gian mọi thứ dần dần phai nhạt, không còn tình cảm, lúc ấy cũng sẽ tự rời xa.
“Con nếu có thể thay đổi... thì đã thay đổi rồi, còn nếu như không thay đổi được, cũng chỉ có mình anh ấy“.
Mẹ Phùng giơ tay lên xoa xoa mắt cậu, trong lúc nhất thời hai mẹ con có chút lúng túng. Phùng Kiến Vũ quanh co một lúc mới dám hỏi: “Mẹ biết từ lúc nào?“.
“Năm ấy, mẹ làm ca tối về, thấy phòng hai đứa mở cửa, muốn nhìn một chút có phải lại đạp chăn ra không... thì thấy hai đứa ôm nhau ngủ...” Mẹ Phùng thở dài: “Sau này con chuyển trường, mẹ đã cho rằng.. cho rằng có thể khác rồi...“.
Phùng Kiến Vũ sụt sịt mũi xoa xoa vai mẹ cậu: “Me, con hiện tại rất tốt...“.
“Chỉ cứng đầu...” Mẹ Phùng thở dài một cái muốn đứng lên, lúc ngẩng đầu lại thấy Vương Thanh đứng ở góc.
Vương Thanh vẫn chờ Phùng Kiến Vũ quay lại, lướt điện thoại một lúc lại thấy có gì đó không đúng, lúc đi ra vừa vặn nhìn thấy mẹ Phùng đang lau mắt cho bảo bối của hắn.
“Dì...“.
“Đừng nói nữa...” Mẹ Phùng thấp giọng quát một câu, Vương Thanh so với mấy năm trước đã cao hơn, dáng dấp lại to hơn, mặc đồ ngày trước có chút ngắn.
Hết thảy đều giống như ngày trước, thế nhưng ai cũng biết, quan hệ giữa bọn họ đã không còn như trước đây.
Vương Thanh đành ngậm miệng, mắt nhìn qua Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ đỡ mẹ đứng dậy: “Mẹ đi nghỉ sớm một chút“.
Mẹ Phùng gật đầu, vừa đi hai bước liền quay đầu nhìn hai người bọn họ:“Đại vũ, con mang chăn gối ra ngủ sofa“.
“A?” Phùng Kiến Vũ mắt vẫn đang đỏ, không rõ vì sao mẹ cậu lại nói câu này.
“Dì, hai bọn con ở một phòng cũng...“.
Vương Thanh vừa mới nói được nửa câu giải thích, mẹ Phùng liền tức giận: “Cũng cái gì mà cũng, hai đứa không có quan hệ thì ngủ thế nào cũng được, bây giờ chưa kết hôn sao có thể ngủ cùng một chỗ, mẹ với ba con khi còn là người yêu cũng chưa từng ngủ chung với nhau“.
Phùng Kiến Vũ nghe ra trong câu nói của mẹ nó có chút không ăn nhập, nhịn không được cúi đầu cười trộm. Mẹ cậu ngoài miệng nói không đồng ý, thế nhưng ở trong lòng đã ngầm mặc định chuyện hai người “là người yêu“.
Vương Thanh đại khái cũng đoán được mọi chuyện vừa xảy ra, đau lòng mắt cũng đỏ lên, nhưng không dám nói gì.
Mẹ Phùng vào phòng cậu, lấy ra một cái gối đầu, một cái chăn: “Con ngủ ngoài này đi, con gái về nhà chồng vẫn là khách, không thể để cậu ta ngủ ở ngoài“.
“Dì, con có thể ngủ ở sofa...“.
Mẹ Phùng liếc mắt trừng hắn: “Bảo cậu ngủ đâu thì ngủ đấy, nhiều chuyện như vậy làm gì?“.
Vương Thanh lại tiếp tục ngậm miệng, mím môi đảo mắt sang Phùng Kiến Vũ cầu cứu.
Phùng Kiến Vũ tặng hắn một ánh mắt: Tự cầu nhiều phúc.
Mẹ Phùng thúc giục Vương Thanh vào phòng, sau đó nhìn chằm chằm con trai mình nằm xuống, xác định hai người tách nhau ra rồi mới xoay người quay về phòng ngủ, năm phút sau lại ra ngoài xem xét.
Uchiha đệ nhị: [Anh đừng đi ra a, em sợ mẹ em đánh anh]
Tiểu Thanh: [Có chuyện gì vậy?. Nói một chút đi, dì biết rồi?]
Phùng Kiến Vũ nhắn tin với Vương Thanh đột nhiên thấy xúc động, đem mọi chuyện nói một cách đơn giản, nói tới chuyện chuyển trường, cũng không nhiều lời.
Tiểu Thanh: [Khóc sao?]
Uchiha đệ nhị: [Em là ai chứ?]
Vương Thanh nhìn điện thoại từ từ nở nụ cười. Cậu ấy chính là luôn luôn không muốn để hắn biết là cậu từng trải qua khó khăn, thế như thật khéo hắn đều hiểu hết mọi chuyện.
Tiểu Thanh: [Anh nhớ em]
Phùng Kiến Vũ sống mũi cay cay, cẩn thận nhắn lại.
------Em cũng nhớ anh
Trải khoảng thời gian dài đằng đẵng vội vã trôi. Cả hai người xa nhau, trong những năm cô đơn ấy... lại chưa có thời khắc nào là ngừng nhớ về nhau.