Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 68: Chương 68: Khổ tu




Thời gian sau đó, Sở Thiên đắm chìm vào tu luyên võ học, mỗi ngày sau khi luyện công buổi sáng xong, liền vội vã chạy tới Tuyết Tùng sâm lâm, tiến thẳng đến vách đá tu luyện Dương cương kình.

Các loại yêu thú cản đường, đều bị hắn tiện tay chém giết, ngay cả đám thợ săn, lính đánh thuê sắc mặt ngưng tụ, cả đám không ai dám khiêu khích quay đầu bỏ đi.

Theo tu luyện lâu dài, Sở Thiên điều khiển Dương cương trưởng ngày càng thuần thục, mấy ngày sau đã có thể dùng trong thực chiến được rồi. Hắn cũng không lười biếng, tự đưa ra những yêu cầu khắc nghiệt, càng ngày càng tôi luyện kĩ năng của bản thân mình. Trực giác nói cho hắn biết, hắn vẫn còn không gian để nâng tầm môn công pháp này lên.

Đây đã là ngày thứ tám hắn luyện tập trong hang đá, hắn như thường lệ hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra trọc khí, hai mắt khép hờ, tâm thần tiến vào bên trong thế giới quyển trục.

Trung niên tóc ngắn không ngừng vận lực, không biết có phải ảo giác không, Sở Thiên luôn cảm thấy, quỹ tích vận chuyển so với trước có sự khác biệt. Khí tức bốc lên, nguyên lực phân ra rót vào hai tay. Tiếp nhận nguyên lực như thuỷ triều, cánh tay bành trướng một chút. Thấy thế trong lòng hơi động, đây không phải ảo giác mà là hai cánh tay thực sự nhỏ lại.

Nguyên lực rót vào cánh tay, hai cánh tay lại không tráng kiện bằng trước kia, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cảm giác mạnh mẽ hơn hẳn. Quang mang bó chặt hai cánh tay, màu sắc càng lộ vẻ thâm trầm, phảng phất như có thể chảy xuống từ hai cánh tay. Dương cương kình lần này, mang lại co người ta cảm giác thật kinh khủng.

Quả nhiên, thời gian chiến đấu liền giảm theo, mấy trăm con sói đói, đều bị giải quyết trong chưa đầy một nén nhang, xác sói lại trải đầy đại địa, thổ nhưỡng bị nhuộm thành màu huyết hồng, khiến ai mới nhìn lần đầu tâm thần không khỏi kinh hãi.

Thậm đầu sói mạnh nhất, đều bị giải quyết trong hai ba chiêu, thân thể cứng cỏi bị oanh bạo, mưa máu tầm tã qua đi, huyết nhục lần này bị oanh bạo chết không được toàn thây.

...

Tâm thần Sở Thiên lại rời khỏi quyển trục, hắn mở to mắt, trong con mắt ngân quang phun trào, nơi đây có chút kì quặc. Hắn tiếp tục tiến vào quyển trục một lần nữa để tìm ra điểm khác biệt.

Mấy lần sau rốt cục phát hiện, khởi động chiêu thức càng nhanh thì sát thương trên diện rộng càng lớn con sói đầu đàn kia chính là ví dụ. Tuy nói như thế, để giảm thời gian vận sức là điều cực kì khó. Ròng rã quan sát mười mấy lần, trong lòng mới ngộ ra điều này.

Y lộ tuyến lúc đầu, Sở Thiên bắt đầu tu luyện Dương cương kình cải tiến. Trong lúc đó gặp được đủ loại nan đề, nguyên lực vận chuyển không tiết tấu, hoặc không có cách nào hoàn thành, hoặc khí tức không đủ mạnh, bão tố không nổi lên,cơ bắp không theo ý bản thân, kình lực không ngưng đọng đủ.

Nói ngắn gọn, nếu muốn làm được thì sức mạnh cơ bắp và sức mạnh nguyên lực cần đồng đều. Nói nghe thì dễ dàng, nhưng chỉ có người tu luyện công pháp này, mới hiểu được điều khó khăn trong đó. Cho dù là Sở Thiên, cũng cần phải mất tới một tháng mới thành thạo được.

Một hôm, Sở Thiên đứng lặng trước cửa hang, ngưng thần hít vào, chậm rãi thở ra một hơi, nguyên lực di chuyển theo một quỹ tích kì dị, khí tức bốc lên, bạch mang cuốn từ vai mà xuống. Trong mắt thần sắc nghiêm nghị, tung bước đánh một chưởng xuống vách đá bên cạnh.

“Ba.”

Tảng đá bị đụng trúng nổ tung bay tán loạn, tránh đi đá vụn bay đầy trời, Sở Thiên vẻ mặt hưng phấn, nhếch miệng mỉm cười. Dương cương kình lúc mới tập luyện chỉ có thể tạo ra một khe hẹp trên tảng đá mà thôi, tuyệt đối không làm cho nó vỡ vụn như thế này được. Toàn bộ thời gian bế quan khổ tu, cuối cùng cũng không có uổng phí.

Chiêu này oanh kích vào nham thạch đều có hiệu quả, nếu dùng để đánh người, còn mạnh đến mức nào. Không có gì ngoài hai từ biến thái, đầu người, còn không có cứng bằng nham thạch.

Quay người trở lại trong động, Sở Thiên tiếp tục nghiên cứu công pháp này. Một khi nếm được trái ngọt, hắn sẽ trùng kích để kiếm được nhiều thành quả hơn. Nhưng, Dương cương kình tiến độ dần dần chậm lại, rõ ràng không gian phát triển của hắn còn lại không cách nào đột phá.

Thực tế vấn đề chủ yếu là phương diện tu vi, mặc cho ngộ tính cao, tu vi Luyện Thể tầng sáu thật không đáng chú ý, tối thiểu không đủ để chèo chống cho công pháp này tiếp tục tiến bộ.

Trời xanh cũng công bằng. Coi như may mắn nhặt được tuyệt thế võ học, nếu như tu vi không đủ thì cũng chỉ có thể nhìn mà thôi, không cách nào có thể tu hành. Muốn tu luyện những môn võ học cao cấp cần có ngộ tính cực mạnh không thì cũng không có cách nào tu luyên được.

Phát giác được điểm này, Sở Thiên lại chuyên tâm vào tu luyện, tăng cường tu vi. Mỗi ngày đều sẽ dậy thật sớm, thừa dịp sáng sớm nguyên khí còn mới mẻ nồng đậm, nắm chặt thời gian để đả tọa thổ nạp.

Nguyên khí bị dẫn khí quyết dẫn dắt, từ miệng mũi tiến vào thể nội, càng ngày càng dự trữ một cách lớn mạnh.

Sau khi dẫn khí thổ nạp, hắn tiếp tục tập luyện hai môn võ học chủ chốt của mình. Bất tri bất giác mùa đông đã đến, cây ngô đồng trước cửa đã rụng hết lá, chỉ còn lại thân cây trụi, mất đi vài phần mĩ cảm.

Mình không thể cùng tập luyện với công tử, Tiểu Nguyệt đứng ngoài quan sát nghĩ. Mỗi khi Sở Thiên luyện công nàng sẽ ngồi trên thềm ngây người quan sát. Phương diện tu võ, Tiểu Nguyệt chỉ có tư chất phổ thông, vô duyên với võ đạo chi lộ, đành phải đem hi vọng gửi lại nơi khác. Mà Sở Thiên, chình là nơi nàng đặt hi xọng vào.

Buổi chiều, Sở Thiên sẽ đi đến Tuyết tùng sâm lâm, để củng cố kinh nghiệm chiến đấu với Dương cương kình. Vì không thể đột phá được, mà bỏ quên không dùng đến võ học của mình, một khi sơ sẩy liền sẽ ngượng tay. Khi đối địch nhẹ thì thua trận chiến đấu, nặng thì chôn vùi tính mệnh chính mình.

Hắn rảnh rỗi sẽ đi dạo quanh gia tộc, khi gặp những người cùng thế hệ luyện võ hoặc tỷ thí, ngẫu nhiên hắn sẽ dừng chân quan sát, không quan tâm tới những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh mình. Một thời điểm nào đó khi mà tu luyện đã không vào thì nên đi xung quanh nhìn người khác tập luyện để nâng cao kinh nghiệm của bản thân.

Tu hành võ đạo, cần bảo trì tâm thế khiêm tốn. Cho dù tu vi của bọn họ yếu hơn mình nhưng vẫn còn thứ để cho mình học tập. Chỉ khi khiến mọi người kính nể thì hắn mới có thể tiến xa hơn nữa.

Hết thảy đều bình yên, khiến hắn có chút không quen, trong thời gian này Sở Sở tới không nhiều, trên thế gian này ngoài những người trong gia đình thì nàng chính là người quan trọng nhất đối với hắn.

Trời gian rảnh rỗi, tâm niệm lại nghĩ tới tỷ tỷ, Sở Thiên trong lòng thấy nhớ nhớ, không quan tâm tới tuyết rơi đầy trời, bung dù hướng nhà nàng đi đến, một cước cạn một cước sâu, trên nền đất in lại đầy vết chân của hắn.

Thấy hắn đến, người trực ở quầy cũng không ngăn cản, hắn xuyên qua đình viện, xuôi theo tiểu đạo tiến vào toà độc viện kia, vừa lúc này đụng phải Sở Vũ đẩy cửa ra, thấy Sở Thiên đến, trên mặt tiếu dung chợt hiện.

“Đã lâu không gặp, thúc phụ mạnh khỏe chứ, tỷ tỷ thương thế đã khỏi hẳn chưa?” Sở Thiên khom người chào hỏi.

Sở Vũ ngón tay chỉ căn phòng sát vách nói: “nó đang tu luyện trong đó không biết khi nào xuất quan nữa.”

Nói xong, Sở Vũ lắc đầu gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “sau trận so tài, nha đầu liền thành như vậy. Mỗi ngày đều ở trong phòng đóng cửa khổ tu, một khi đi vào, cũng không biết lúc nào ra.”

Nói xong, mắt đầy thâm liếc Sở Thiên một chút: “Có trời mới biết nó gặp phải kích thích gì, bình thường đều không chịu luyện công, nay lại thành như thế, không còn là một nữ hài ham chơi nữa?”

Nghe vậy Sở Thiên đỏ mặt, trong lòng hơi động như có suy nghĩ. Sở Sở biến hóa như vậy, có lẽ liên quan đến việc hai người ước định so tài, nhưng loại sự tình này lại không tiện giải thích.

Biết được tình huống hiện tại, Sở Thiên liền buông lỏng tâm thần. Tỷ tỷ vui vẻ với việc tu luyện, hoàn toàn là một chuyện tốt. Chỉ có thực lực mạnh mẽ, mới không quản tới pháp tắc của đại lục này.

Ngu ngơ đứng một lát, Sở Thiên tỉnh ngộ, không thể ở đây lâu nữa. Sở Vũ thúc là người bận rộn, vô cớ làm tốn thời gian của thúc ấy quả không phải là một chuyện tốt.

Vừa nghĩ đến đây, Sở Thiên chắp tay, cáo từ quay người rời đi. Trước khi đi không khỏi liếc qua căn phòng mà Sở Sở đang tu luyện bên trong.

Đi đến nửa đường, chợt thấy mặt đất hơi rung, quay đầu nhìn lại, ba động bắt nguồn từ trong phòng nhỏ, một cỗ cường hãn khí tức từ đó truyền ra, mái hiên tuyết đọng rì rào rơi xuống.

Khí tức dần dần trầm ngưng, đình viện khôi phục lại bình tĩnh, bông tuyết bay xuống không dứt, rất nhanh, mái hiên lại bị tuyết che phủ.

Trong phòng một trận động tĩnh vang lên, két một tiếng cửa phòng mở ra, Sở Sở tinh thần sáng láng đi ra từ đó. Đôi mắt đẹp thoáng nhìn, liền nhìn thấy Sở Thiên cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp lộ ra kinh hỉ, không để ý hình tượng vung chân chạy tới.

Cẩn thận cảm ứng Sở Thiên phát giác Sở Sở tu vi có tinh tiến, trong lúc giơ tay nhấc chân cương nhu cùng tồn tại, nếu như hắn đoán không lầm, đã đạt tới luyện thể tầng sáu.

Đi đến trước mặt hắn, Sở Sở nhô ra ngọc thủ trắng bóc, thân mật vỗ lên vai Sở Thiên nói: “Rốt cục đã gặp ngươi, mấy ngày khiến ta mệt chết mất.”

Nghe vậy Sở Thiên xoa xoa bả vai cười ngây ngô.

“Tu vi chúng ta đã tương đương rồi, hay bây giờ liền gia thủ thử xem sao?” âm thanh thanh thuý từ miệng Sở Sở vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của đình viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.