Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 67: Chương 67: Tu luyện




Sở Thiên tỉnh lại, phóng nhãn ngắm nhìn bốn phía, vẫn là hang đá hoang sơ, tất cả mọi thứ bên trong quyển trục đều biến mất, hắn mới hiểu được hắn đã ra khỏi thế giới quyển truc, ý thức trở lại hiện thực.

Chậm rãi thở phào một hơi, ánh mắt của hắn kiên định, một ngày nào đó, hắn muốn tu thành tuyệt thế võ học, giống như người trung niên tóc ngắn, cứu vớt đồng bào lúc nguy cấp.

Trong lòng vô cùng kinh hỉ, nở rộ trên măth Sở Thiên, dương cương kình rất hiệu quả, trong tay người tóc ngắn vô cùng uy thế.

Chỉ là vẻn vẹn đệ nhất trọng, nếu như tam trọng tụ lại, ngưng kết âm dương ấn, chỉ sợ sẽ vô dịch trong đồng giai.

Nghĩ đến điều đó, hắn thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải lão hồ ly nhắc nhở, kém chút bỏ lỡ môn võ học này. Người sống đến già, liền vô cùng khôn khéo, người già thành tinh, lời ấy quả nhiên không giả.

“Hắc hắc, tiểu tử, cuối cùng minh bạch lão tổ anh minh rồi hả?”

Lão hồ ly vênh váo mà nói, suy nghĩ của hắn cũng không thể nào tránh khỏi đôi tai của lão.

Cảm nhận được nội tâm Sở Thiên có chút bội phục, lão này quên hết tất cả, miệng đầy khoác lác nói: “tuổi của lão tổ ta để cho ngươi đếm còn nhiều hơn cơm ngươi ăn từ bé đến giờ”

Lần này chính là mèo khen mèo dài đuôi, mặt dày vô sỉ, để Sở Thiên cảm giác rất mất niềm tin vào mấy lão tiền bối này, cân nhắc sau này vẫn cần sự giúp đỡ của lão, hắn đành phải khó khăn nhịn xuống, cố gắng làm ra vẻ ngửa tai lắng nghe. Thực tế nói với hắn như nước đổ đầu vit chẳng đọng lại trong não hắn chút nào.

Mặc dù Sở Thiên diễn rất kĩ thuật, lòng xem thường vẫn bị lão gia hoả nhìn ra, miệng dừng lại không nói thiếp: “không thèm nói với ngươi nữa, loại người không có kiến thức.”

Không cần tâm thần tiến vào ngọc bội, chỉ bằng vào tưởng tượng, hắn biết lão gia hỏa nhất định đấm ngực dậm chân.

Lão hồ ly yên tĩnh lại, Sở Thiên lấy ra quyển trục, quan sát mấy lần, thuộc lòng phương pháp tu luyện. Hơi khép hai mắt ngưng tụ tâm thần, điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, cũng không sốt ruột tu luyện, hắn học theo người trung niên tóc ngắn, hít sâu một hơi chậm rãi phun ra làm giống nhau y như đúc.

Thông qua tự mình trải nghiệm, hắn có thể rõ ràng phát giác, thời điểm hít sâu, khí tức trầm ngưng ở đan điền, thể nội trọc khí đều bị áp súc ở trong đó, đẩy hết tất cả ra trong một lần thở duy nhất, toàn bộ mệt mỏi trong người tiêu biến đi phân nửa.

Pháp môn mặc dù đơn giản, hiệu quả cũng không tệ. Sở Thiên âm thầm lấy làm kỳ lạ, tiếp tục tu hành. Nguyên lực trong cơ thể hơi chút yên lặng, dựa theo trung niên, di chuyển theo quỹ tích vô cùng ảo diệu.

Nguyên lực vận hành theo lộ tuyến phức tạp, nhưng mấy lần xem xét tỉ mỉ, không ngừng cân nhắc, đại khái hắn đã hiểu rõ chi tiết trong đó, càng ngày vận chuyển càng tự nhiên.

Vừa mới bắt đầu, tốc độ vận chuyển hơi chậm, nhưng càng làm càng thuận lợi, không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Nhưng về sau, vận chuyển càng nhanh thân thể càng đau, huyết dịch sôi trào lên, trong tai kêu u u từng tiếng. Sở Thiên đành phải đình chỉ tu luyện, đây là lần đầu nếm thử, nắm giữ cơ bản là được rồi, nếu như đả thương thân thể, ngược lại sẽ ảnh hưởng tiến độ, đó là điều không nên làm.

Sau đó, hắn vừa nhìn quyển trục vừa tu luyện, lặp lại có chút khác biệt với trung niên nhân tóc ngắn, uốn nắn sai lầm hoàn thiện bản thân. Theo thời gian trôi qua, nguyên lực di chuyển đã dần thuần thục hơn, quỹ tích từ từ hoàn chỉnh, nhục thể dần dần quen với cường độ của đau đớn.

Nguyên lực vận chuyển càng lúc càng nhanh, như cối xay gió xoay tròn, khí tức quanh người sôi trào, nguyên lực trong cơ thể hướng về hai bên phải trái phân ra, mãnh liệt truyền vào hai tay hắn. Khó có thể chịu đựng được đau nhức kịch liệt, bỗng nhiên cơ bắp hai tay nổi lên. Sở Thiên im lặng, vội vàng đình chỉ động tác, cuối cùng cũng đạt đến một bước như vậy, tiến triển cũng thật nhanh.

Trong động không thấy được tình hình bên ngoài, nhưng bằng cảm giác của hắn, lúc này chắc cũng đã về chiều rồi.

Đổi lại là người bình thường, tu luyện cả một ngày, chắc chắn rất muốn về mà ăn uống một bữa sảng khoái, một nhà đoàn tụ vui vẻ hòa thuận. Hắn không có tư cách hưởng dụng sự an nhàn này, mẫu thân bị người cưỡng ép mang đi, vẫn chờ người đi cứu về.

Vừa nghĩ đến mẫu thân, Sở Thiên bất chợt cảm giác trong lòng trùng xuống, cố gắng đem khoé miệng nhếch lên. Vô luận hiện thực tàn khốc đến mức nào.

Đây không phải lúc để đa sầu đa cảm. Hắn cắn chặt răng, vị mặn mặn tràn ngập khoang miệng, dần dần trấn định lại.

Đợi cảm xúc bình ổn, Sở Thiên tâm thần tiến vào Dung Giới, lấy ra cao dán xanh đỏ. Mặc dù đã để qua một khoảng thời gian dài nhưng mùi thuốc vẫn còn quanh quẩn. Khi hắn tu luyện Tu Du kình và tiến hành tôi thể từng xin Sở Vũ luyện năm thiếp hổ huyết tôi thể cao,đã dung mất bốn đây là cái cuối cùng.

Đem thuốc thoa hai cái, cảm giác đau đớn truyền tới, nhưng Sở Thiên đã trải qua biết bao lần như bậy, đủ để nhẹ nhõm tiếp nhận.

...

Lại là Minh Nguyệt Dạ, ánh trăng như thủy ngân hắt tới, khiến tâm hồn xao động cũng nhanh chóng bình ổn lại.

Ngân huy chiếu không tới được bên trong thạch động, một thân ảnh đan ngồi yên tĩnh toạ, minh châu làm nổi lên khuôn mặt kiên nghị của Sở Thiên, thân thể không nhúc nhích, giống như pho tượng.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, lấy từ trước ngực là miếng dán chữa thương, dược tính đã bị triệt để hấp thu, thân thể đã đạt được cường hóa. Biên độ mặc dù không quá lớn, nhưng sắp tu luyện dương cương kình, thân thể được tăng cường thêm phần nào, đều vô cùng trọng yếu.

Trước khi luyện tập quan sát kĩ lại một lần nữa, càng hiểu rõ thêm con đường vận chuyển của nguyên lực, sau khi được hổ huyết cường hoá thân thể, nhục thân đã mạnh mẽ hơn trước, trong lúc vô hình tăng lên xác suất thành công.

Sở Thiên chậm rãi nắm chặt nắm đấm, trong mắt thần sắc kiên định, hao phí lâu như vậy, lần này nhất định phải thành công. Khép hờ hai mắt ngưng tụ tâm thần, tận lực nhớ rõ và vận chuyển nguyên lưucj theo lộ trình có sẵn. Đến một thời điểm tốc độ tăng lên mạnh mẽ khí lực sôi trào toàn thân như muốn nổ tung.

Thấy thế trong lòng của hắn lộp bộp, một bước mấu chốt này hắn cần phải vượt qua.

Chưa kịp suy nghĩ nguyên lực trong kinh mạch đã chia làm hai phía, phân biệt rót vào hai tay. Cơ bắp bắt đầu bành chướng, đau đớn khó mà ức chế. Lấy sự kiên định của Sở Thiên, mà trên khuôn mặt còn có chút vặn vẹo.

Như lần đầu nếm thử loại cảm giác này chắc chắn sẽ bại, nhưng hắn đã trải qua cảm giác này một lần rồi, lại trải qua việc chuẩn bị tinh thần đầy đủ, nhíu mày thủ vững tâm thần, đợi cánh tay thích ứng, tinh thần vững chắc sau đó đau đớn cũng giảm dần. Sở Thiên vì đó mà phấn chấn, tăng tốc rót vào nguyên lực.

Cánh tay càng nở lớn hơn nữa, trên đó hiện ra quang mang bạch sắc, vẻ ngoài bắt mắt uy lực nội liễm, nhìn qua liền cảm nhận được sức mạnh doạ người trong đó.

Bạch mang chiếu sáng khuôn mặt, hiện lên trong mắt Sở Thiên, Dương cương kình mà mình phí bao nhiêu tâm tư không biết uy lực như thế nào?

“Ta nên thử một chút.”

Sở Thiên tinh quang trong mắt bộc phát, bỗng nhiên bắn lên, chân phát kình lực phi về phía trước, ngang nhiên đánh vào cửa đá, bạch quang đột nhiên đại thịnh, chiếu sáng toàn bộ thạch động.

“Oanh.”

Mười mấy tảng đá lớn bạo liệt, đá vụn mưa giáng lâm trong động, đổ ập xuống. Nhìn lực lượng này, võ giả tu vi không mạnh trúng phải không mất mạng thì cũng răng rơi đầy đất.

Trong mưa đá vụn, Sở Thiên không chút hoang mang, mũi chân điểm nhẹ vào mặt nham thạch, thân ảnh thuận thế lui lại, thi triển thân pháp, tránh những tảng đá lớn rơi xuống, một vài tảng đá nỏ bị hắn hất tay đánh bay.

Đợi bụi lắng xuống, lộ ra một hang động ngổn ngang toàn đá, Sở Thiên cười vui vẻ. Khổ tu như thế nay đã nhận được thành quả thật không bõ công mình bỏ ra thời gian.

Lúc tu luyện chăm chú không để ý đến cơ thể, lúc này nhìn lại đã thấy toàn thân đầy mồ hôi quần áo còn có vài chỗ rách rưới đọng lại vết máu.

Đến dòng suối cạnh vách đá tẩy rửa thân thể, thay đổi quần áo sạch sẽ, Sở Thiên liền tiến về hướng gia tộc, cố ý phóng thích khí tức mạnh mẽ, để doạ sợ yêu thú xung quanh. Thân pháp đã toàn lực thôi động, luồn lách qua chướng ngại vật đi tới.

Thời gian đã nửa đêm, Sở Thiên đi trong sân, trong phòng Tiểu Nguyệt đèn đuốc đã tắt, nghĩ đến nàng đã ngủ. Ngược lại không quấy nhiễu nàng, nhẹ giọng đẩy cửa phòng ra, cởi giày lên giường đắp chăn mà ngủ, gạt qua tất cả mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.