Một đạo chân khí của Dương Kỳ biến thành hình người, tiến nhập vào trong Khí Hải của tên thủ lĩnh cự nhân.
Tên thủ lĩnh rùng mình một cái, kinh khủng nhìn Dương Kỳ:
"Ngươi... thật ác độc..."
"Chẳng có gì là độc ác với không độc ác, ngươi coi ta như trộm cướp, ta coi ngươi như chó lợn. Đi đi, mau đi thông báo, chớ chọc ta, ngươi không thể trêu vào ta! Mà người sai các ngươi ta cũng biết, có phải Vân Hải Lam hay không? Ngươi giúp ta chuyển cáo cho nàng ta biết, những gì nàng ta thiếu ta, nhất định có một ngày ta đòi trở về, đồng thời nói cho nàng ta biết, trước thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu chỉ là trò cười, ở trước mặt thực lực tuyệt đối một con nhóc khôn vặt như nàng ta chỉ là chó sành lợn sứ mà thôi."
Dương Kỳ phất tay một cái.
Hắn chẳng sợ chuyện này kinh động tới học viện, bởi vì trong học viện, đệ tử xung đột với cự nhân là chuyện thường, chỉ cần không chết người, học viện sẽ nhắm một mắt, mở một mắt.
Lúc nãy hắn muốn thể hiện thực lực của mình sắp đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh.
Nếu như Dương Kỳ đột phá, trở thành đệ tử tinh anh, vậy thì đám cự nhân này chắc chắn sẽ ăn phải quả đắng. Đệ tử tinh anh địa vị vượt rất xa người thường.
Nếu không thì sao đảm đương nổi hai chữ tinh anh
Thấy ánh mắt Dương Kỳ tràn ngập sát khí, thủ lĩnh cự nhân không dám nói câu gì nhanh như chớp bò dậy đi vào bên trong, hiển nhiên hắn đã bị Dương Kỳ dọa cho sợ hãi, không dám lại dương oai như trước.
Một số tên cự nhân khác thì bỏ về phòng mình, không dám đi ra ngoài nữa.
Tên nào tên nấy sợ Dương Kỳ như thấy hổ
Chỉ chốc lát sau, có một tên hộ vệ đi ra, bên cạnh còn có một nam tử, người này ước chừng 25, 26 tuổi, khí vũ hiên ngang, sắc mặt tái nhợt, hắn đánh giá Dương Kỳ một hồi rồi nói:
"Cháu của Dương Tố Tố? Nàng gần đây đang bế quan tu luyện một môn khí công trọng yếu, không cách nào phân thân nên bảo ta đi tiếp đãi ngươi. Đi thôi, đi theo ta."
Nam tử này vênh mặt hất hàm sai khiến, khí tức trên người bình lặng mà thâm sâu, vượt qua Khí Tông rất nhiều, vừa nhìn đã biết là đệ tử tinh anh có cảnh giới Đoạt Mệnh.
Trên thực tế, ngoại trừ Vân Hải Lam, khu học viện tinh anh này toàn là đệ tử có cảnh giới Đoạt Mệnh.
Bởi vì học viện Thiên Vị là đệ nhất thế lực trên toàn bộ đại lục Phong Nhiêu, cao thủ nhiều như mây, nơi nào cũng có cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, việc này chẳng có gì là kỳ lạ.
Từ khi Dương Kỳ tiến nhập học viện Thiên Vị, hắn biết địa vị của cô cô mình không phải bình thường, đã sớm tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, ở trong học viện tinh anh tu luyện.
"Bằng hữu của cô cô?"
Vốn trong tim hắn hi vọng cô cô sẽ tới đón mình, nhưng mà không ngờ rằng có một nam tử hất hàm sai khiến mình đi ra, trong lòng không khỏi có một chút không hài lòng, rồi lại âm thầm cảnh giác, cẩn thận đi theo tên nam tử kia vào trong học viện.
"Học viện tinh anh này nơi nào cũng có trận pháp, ảo cảnh, không đạt cảnh giới Đoạt Mệnh tiến vào trong này nguy hiểm trùng trùng, ngươi có thực lực thấp, tốt nhất là nên đi theo sau lưng ta, không nên đi loạn, an phận thủ thường, biết không?"
Thấy Dương Kỳ dám sóng vai đi ngang hàng với mình, tên nam tử kia nhíu mày, dừng lại dùng giọng nói bình thản chỉ trích.
"Không sao."
Dương Kỳ thấy nam tử này trách móc mà chẳng biến đổi sắc mặt, chậm rãi nói:
"Trong học viện tinh anh này có bố trí trận pháp nhưng lại không ảnh hưởng tới cảnh giới Đoạt Mệnh, vậy thì cũng không ảnh hưởng tới ta được, xảy ra chuyện gì, ta một mình gánh chịu là được."
"A?"
Nghe thấy vậy, đôi mắt nam tử kia giống như sắp nổ tung, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ, giống như muốn làm hắn khuất phục, sau một lúc vẫn thấy Dương Kỳ trấn định như thường, không khỏi âm hiểm cười:
"Đã như vậy, ngươi tốt nhất nên cẩn thận."
Vù!
Hắn bước lên một bước, thân hình biến mất sau hành lang.
Trong thần điện, hành lang giống như mê cung, 9 lần rẽ phải 18 lần rẽ trái, có rất nhiều cánh cửa và thông đạo.
Trên những bức tường hai bên đều là bích hoạ, trên bích họa có phù văn cổ quái và trận pháp, chỉ cần bước chậm một bước là rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Tên nam tử trẻ tuổi kia thấy khẩu khí của Dương Kỳ vô cùng lớn, trong lòng khó chịu vô cùng, hắn muốn bỏ rơi Dương Kỳ, khiến cho đối phương chịu nhiều đau khổ bên ngoài hành lang.
Trải qua năm hô hấp, hắn đã vượt qua được hơn trăm cái hành lang, tiến sâu vào bên trong thần điện.
Dừng lại bên cạnh một cây cột của học viện, nam tử kia đắc ý vung tay áo:
"Hừ! Không biết sống chết là gì, mới là một đệ tử ngoại viện nho nhỏ vậy mà đã kiêu ngạo, để cho ngươi ở lại trong hành lang chịu đau khổ, cho tinh thần tỉnh táo lại, sau này tránh cho ngươi gặp họa sát thân."
"Thật không? Ta thấy mấy hành lang này đâu có gì nguy hiểm, đơn giản chỉ là một số ảo cảnh và một số bức tường chân khí mà thôi, chỉ cần tu vi cao thâm một chút, lấy lực phá xảo, thì hoàn toàn có thể đi lại dễ dàng."
Tên nam tử kia đang định cười to thì thấy sau lưng truyền tới một thanh âm, hắn lập tức quay người, nhất thời trong ánh mắt ngẩn ngơ, bởi vì Dương Kỳ đã đứng ở sau lưng hắn tự lúc nào, vừa di chuyển vừa chậm rãi thưởng thức những bích họa trên tường.
"Ngươi..."
Người thanh niên này nuốt nước bọt ừng ực, hầu như không nói thành lời.
"Vị sư huynh này, chúng ta đi thôi. Ta và cô cô đã hơn mười năm không gặp mặt rồi."
Dương Kỳ thản nhiên nói.
"Hừ!"
Thanh niên nam tử kia dường như muốn trực tiếp ra tay đọ sức cùng với Dương Kỳ một phen, dù sao hắn cũng là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, có tư cách hất hàm sai khiến đệ tử ngoại viện, cao cao tại thượng, coi bọn họ như nô lệ, vậy mà hôm nay Dương Kỳ lại chẳng nể mặt hắn chút nào, điều này làm hắn vô cùng không cam lòng.
Nhưng mà, sau khi suy tính một lúc lâu, hắn đã kiềm chế được lửa giận trong lòng, tiếp tục bước đi.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã dừng lại trước một cánh cửa thần điện, bên trong vang lên những thanh âm ì ùng, giống như vang vọng từ một thế giới khác tới.
Két!
Khi hắn gõ 9 tiếng, cánh cửa thần điện này chậm rãi mở ra, bên trong là một không gian đen kịt, loáng thoáng có thể thấy những thang lầu, hướng lên đỉnh cao.
"Vào đi thôi, đây là nơi sư tỷ Dương Tố Tố bế quan, nàng đã biết ngươi đến rồi."
Thanh niên nam tử kia nhìn Dương Kỳ hừ lạnh một tiếng, chỉ vào bên trong cánh cửa nói.
"Có đúng vậy không?"
Chân khí của Dương Kỳ đã thẩm thấu vào bên trong tòa thần điện, hắn loáng thoáng nhận ra nơi này có một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, giống như khí tức phong ấn Ma thần.
Hắn biết nơi này không phải là nơi bế quan, mà là một cái bẫy.
"Đã như vậy, sư huynh, chúng ta cùng nhau vào đi thôi."
Dương Kỳ liếm liếm môi, chỉ vào bên trong cánh cửa nói.
"Hừ, ta còn có chuyện, một mình ngươi vào đi."
Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng định nổi giận nhưng mà nhịn được, trên mặt nở nụ cười âm hiểm.
"Chẳng lẽ nơi này có nguy hiểm?"
Dương Kỳ chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.
Hắn cũng không hiểu vì sao thanh niên này lại muốn gây bất lợi cho hắn, thế nhưng từ sau khi tiến vào bên trong học viện tinh anh, thấy đám cự nhân gây khó khăn, đệ tử tinh anh thì không có ý tốt, sợ rằng hắn đã bị người khác chú ý tới.
"Chẳng lẽ là Vân Hải Lam? Nhưng mà nàng ta chỉ có tu vi Khí Tông, địa vị không tính là cao, tại sao có thể chỉ huy được cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh? Chẳng lẽ trong học viện, nàng ta có một chỗ dựa lớn? Gặp cô cô ta phải hỏi mới được."
Dương Kỳ thầm nghĩ ở trong lòng.
"Tiểu tử, ngươi lắm lời vậy, vào đi thôi."
Ông!
Người thanh niên này tung một chưởng đánh tới, bão táp nổi lên, chân khí như nước thủy triều bao phủ xung quanh, nơi nào cũng là chưởng ảnh, trăm nghìn chưởng ảnh hội tụ thành một tòa cự sơn, trực tiếp đánh đến chỗ Dương Kỳ, chân khí của người này hùng hậu, có thể đánh nát một con sông lớn.
"Đúng vậy đấy, tiểu tử, đây không phải là nơi bế quan của Dương Tố Tố, mà là Trấn Ma Quật trong học viện tinh anh, trong đó trấn áp đám ma sát cùng hung cực ác, ngươi tiến vào trong đó mà hưởng thụ đi, một tên đệ tử ngoại viện ti tiện lại dám năm lần bảy lượt tranh luận với ta, không khiến ngươi bị nghiêm phạt, uy phong của ta sẽ xuống dốc không phanh. Ngoài ra, ta không ngại nói cho ngươi biết, tiểu tử, có người treo giải thưởng muốn lấy cái đầu của ngươi đấy."
Một chưởng này tung ra, thanh âm dữ tợn của nam tử kia vang vọng khắp nơi:
"Tiểu tử, nhớ kỹ, lúc ngươi bị ma quỷ thôn phệ thì đừng có quên, người giết ngươi chính là Âu Dương Hổ!"
Dương Kỳ đã sớm âm thầm phòng bị, mắt thấy "Âu Dương Hổ" xuất thủ, chân khí như núi, áp bức ngàn tầng, hắn cũng không chịu kém phản kích.
Thế nhưng, đột nhiên có một đạo kiếm quang xẹt tới, kiếm quang kia tỏa ra một hấp lực tạo nên một hiện tượng kỳ dị, một kiếm chém tới, đám chân khí như núi kia lập tức biến mất
Sau đó, kiếm quang hợp thành một dòng suối hấp thu chân khí vào trong.
Đồng thời có một giọng nói vang lên:
"Âu Dương Hổ, lá gan của ngươi thật lớn, lại dám làm hại người nhà của ta."
Thanh âm này là của một nữ tử, giọng nói vô cùng uy nghiêm, giống như nước suối róc rách.
"Dương Tố Tố!"
Âu Dương Hổ rùng mình một cái định lui về phía sau, hắn muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.
Thế nhưng, hắn vừa xoay người tới lối đi đã thấy một nữ tử xuất hiện, nữ tử này vung tay, kiếm quang kia thu vào trong bàn tay, sau đó tiến vào trong cơ thể, biến mất không còn tung tích. Vóc người của nàng cao gầy, một đôi thon dài chân như tiên hạc, ngoại hình thướt tha.
Cô gái này mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, trên tóc có một chiếc khăn màu phấn hồng, sa che mặt như ngọn lửa, đỏ xanh tương hỗ, giống như nước lửa tương dung, âm dương hòa quyện.
Nữ tử này chỉ đứng mà khí tức truyền ra khiến cho khung cảnh thay đổi, khí tức này thâm thúy vô cùng, giống như hồ sâu giếng lâu năm, chiếu rọi hư không, trăng sao trên trời đều hiển hiện bên dưới.
Cảnh giới cao siêu, khí thế rõ ràng đã vượt qua "Âu Dương Hổ" .
"Dương Tố Tố, chuyện này không liên quan tới ta, là thằng cháu của ngươi đắc tội người được Thái tử ưu ái, nàng ta truyền lệnh, ta cũng chỉ tôn trọng ý của Thái tử mà thôi. Chẳng lẽ, ngươi dám làm trái ý của Thái tử?"
Âu Dương Hổ ban đầu thì khiếp sợ, nhưng về sau lại bình tĩnh.