Dương Kỳ nhìn thấy nữ tử kia, trong lòng vô cùng kích động, tuy rằng hắn và Dương Tố Tố đã xa nhau hơn 10 năm, thế nhưng hắn vẫn còn nhớ bóng dáng của tiểu cô nương ngày xưa như thế nào.
Nữ tử này hiện giờ có khí chất siêu phàm, nhưng vẫn còn loáng thoáng bóng dáng năm xư.
Dương Kỳ chỉ cần dùng một giây để có thể nhận ra, người này chính là cô cô Dương Tố Tố.
"Người được Thái tử ưu ái? Ngươi nói tới Vân Hải Lam chứ gì."
Dương Tố Tố nhìn Âu Dương Hổ nói:
"Cũng chẳng phải là người đặc biệt gì, chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, Âu Dương Hổ ngươi có ý đồ ám toán người thân của ta, ta không lấy tính mạng của ngươi, ngươi để lại một tay là có thể rời đi."
"Cái gì?"
Âu Dương Hổ cả kinh, không thể tin tưởng nhìn Dương Tố Tố:
"Ngươi dám! Dương Tố Tố ta cho ngươi biết, chúng ta đều là đệ tử của học viện tinh anh, ngươi dám hạ độc thủ với chúng ta? Ngươi không sợ học viện nghiêm phạt hay sao? Ngươi thử ra tay với ta xem? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận."
"Nhiều lời vô nghĩa, để một cánh tay lại rồi đi đi."
Dương Tố Tố đột nhiên xuất kiếm, một kiếm khí chém thẳng tới vai phải của Âu Dương Hổ, nhát kiếm này không chút lưu tình, đúng là muốn chém cánh tay kia xuống.
Keng!
Trên mặt Âu Dương Hổhiện lên sự hung ác, bàn tay hắn cong lại thành trảo, hét lớn:
"Thú Vương Khí Công, Mãnh Hổ Khiếu Thiên!"
Chân khí trên người hắn tỏa ra, giống như hổ báo sài lang, xà điêu ưng hùng... . . . hiện giờ hắn giống như một con hổ từ xa lao tới.
Hắn muốn dùng chưởng ngăn cản thế công của đối phương.
Thế nhưng, kiếm khí của Dương Tố Tố thiên biến vạn hóa, trên kiếm có hai tầng băng hỏa, một đạo khí tức đóng băng ngàn dặm, một ngọn lửa hừng hực cháy.
Hai đạo chân khí tương hỗ xung đột, giống như thái cực âm dương.
Có thể nói, kiếm thuật của Dương Tố Tố đã đạt tới đỉnh phong, hai tầng băng hỏa hợp thành một cái "Băng Hỏa Thái Cực Đồ".
"Hư không trảm quỷ, âm dương khu thần, Thái Cực chân ngôn, Âu Dương Hổ, ngươi hãy nếm thử Trảm Quỷ Khu Thần Kiếm mà ta mới tu luyện đi."
Ông!
Kiếm khí ngang dọc tung hoành, không khí bốn xung quanh bị xé rách, thậm chí lúc này kiếm thuật của Dương Tố Tố đã biến thành những vòng tròn lớn
Kiếm khí Băng Hỏa Thái Cực Đồ trực tiếp phá tan "Thú Vương Khí Công", Âu Dương Hổ liên tiếp lui về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Đều là cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, nhưng Âu Dương Hổ lại là người mới tấn chức, chân khí trong cơ thể vẫn chưa được củng cố vững chắc, ở Dương Kỳ nhận ra Âu Dương Hổ này kém hơn rất nhiều so với Sở Thiên Ca.
Thế nhưng, con giun xéo mãi cũng oằn, trong lúc hắn bị Dương Tố Tố phá tan Thú Vương Khí Công, một đạo chân khí hình người từ trong cơ thể hắn vọt ra, trực tiếp lao tới bên cạnh Dương Kỳ.
Đạo chân khí hình người này thập phần quỷ bí, cao tới ba trượng, lông thú mọc đầy người, có một cái đầu cọp, giống như thần thú, nó lao tới trước mặt Dương Kỳ với uy thế kinh thiên, khủng bố tuyệt luân.
"Dương Tố Tố, ngươi dám chặt cánh tay của ta, ta sẽ giết cháu của ngươi, Thú Vương Khí Công, Hổ Vương chân thân, chân khí hình người!"
Âu Dương Hổ nhe răng cười.
"Ngươi dám!"
Dương Tố Tố cả kinh, lập tức quay kiếm cứu viện, chợt nghe Dương Kỳ nói: "Cô cô không cần quan tâm tới cháu, cứ đối phó với Âu Dương Hổ đi, một đạo chân khí hình người nho nhỏ này căn bản không làm gì được đâu."
Sau khi nói xong, tay của Dương Kỳ chụm lại thành trảo một đạo chân khí như suối tuôn ra, quát lớn:
"Bất Bại Vương Quyền, lục thức hợp nhất."
Đạo chân khí lão hổ kia lập tức bị kéo vào trong dòng suối, nó kêu thảm một tiếng, hóa thành chân khí bị Dương Kỳ hút vào trong kinh mạch, tiến nhập vào trong phôi thai của "Địa Ngục Dung Lô", tầng tầng trấn áp.
Bình thường, người tu luyện coi chân khí dị chủng như độc khí, một khi nó tiến vào trong cơ thể, nhất định phải bức ra ngoài, tránh cho nó xung đột với chân khí bản thân.
Thế nhưng hiện giờ Dương Kỳ đã tu luyện tới cảnh giới Khí Tông, lại luyện hóa tất cả sinh mệnh tinh hoa của Lôi Đình Cự Tượng, ở trong đan điền khí hải lại đúc thành phôi thai "Địa Ngục Dung Lô", tạm thời có thể chứa đựng tất cả chân khí dị chủng vào trong đó, một khi luyện thành lò luyện thì có thể luyện hóa toàn bộ, chuyển hóa thành chân khí của bản thân.
Loại tình huống này không thể tưởng tượng nổi, không hổ là thần cấp khí công.
Dương Tố Tố vốn cho rằng Dương Kỳ phải ứng phó một cách khó khăn, nhưng thật không ngờ hắn chỉ mới giơ tay, nhấc chân đã đánh tan đạo chân khí hình người kia thành hư ảo.
Nàng thân kinh bách chiến, trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, quyết định rất dứt khoát, kiếm khí chuyển ngược lại, sau một khắc, huyết quang xuất hiện, Âu Dương Hổ kêu thảm một tiếng, cánh tay phải của hắn đã bị chém đứt.
Trên người Âu Dương Hổ máu tươi phun như suối, trên mặt vừa mang sự dữ tợn lại mang sự đau đớn, nhưng mà khí công của hắn thâm hậu, có thể khiến cho máu trong cơ thể ngừng chảy, thân hình lùi lại về phía sau:
"Dương Tố Tố, ngươi thật độc ác! Thù này không đội trời chung, ngươi và cháu của ngươi nên cẩn thận một chút, ta sẽ không từ bỏ ý đồ với các ngươi đâu."
Cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh khí công thâm hậu, đừng nói là chém đứt một cánh tay, cho dù có chặt đứt tứ chi, thì vẫn có thể dùng chân khí bản thân tái sinh lại.
Một giết được bọn họ chỉ có một cách, đó là chém bay đầu, hoặc là phá Khí Hải, hoặc trực tiếp đánh cho kinh mạch đối phương nổ tung, đứt gãy từng khúc.
"Một tên phế vật, lúc này kinh mạch bản thân đã bị thương, sau này đừng hòng phát triển."
Dương Tố Tố nhìn bóng người Âu Dương Hổ rời đi, lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Dương Kỳ, trong ánh mắt hiện lên sự vui mừng:
"Kỳ nhi, không ngờ cháu đã lớn như vậy rồi, từ khi nhận được thư của phụ thân ngươi, ta đã biết chuyện của cháu. Cháu bị Vân Hải Lam lừa dối đi trộm Phục Long đan, võ công toàn phế, nhưng bị sét đánh gặp kỳ ngộ, nhưng không ngờ khí công của cháu lại thâm hậu tới mức này."
"Cô cô... . ."
Dương Kỳ gật đầu, đang định lên tiếng thì Dương Tố Tố khoát tay chặn lại: "Ở đây không phải nơi nói chuyện, tới động phủ mà ta tu luyện đã."
Dương Kỳ nhìn thấy kiếm quang lóe lên, biến thành một cái cầu vồng cuốn lấy hắn, sau đó dùng tốc độ nhanh như điện chớp vượt qua âm thanh, chỉ chốc lát sau, trước mắt hắn sáng ngời, bản thân đã ở trong một tòa thần miếu.
Cái thần miếu này được xây dựng trên mặt hồ, bốn phía sóng nước mênh mông, rộng khoảng ngàn mét, ở giữa hồ nước có xây một thần miếu thật lớn, bên trên có quang mang huy hoàng, trên vách tường khảm đủ loại bảo thạch, yêu hạch của yêu thú.
Kiếm quang biến mất, Dương Kỳ và Dương Tố Tố sóng vai đứng trên tầng cao nhất của thần miếu, đưa mắt nhìn về phía xa xa, có thể nhìn thấy cả khu vực này, nơi đây khắp nơi đều là hồ nước, trên hồ nước có thần miếu, dường như nó được xây dựng cho một số đệ tử làm nơi tu luyện.
"Kỳ nhi, đây là thần miếu trong học viện tinh anh, mỗi một đệ tử đều có một thần miếu riêng để làm động phủ, cháu nhìn hồ nước này đi, thực ra nó không phải là nước, mà là linh tuyền dưới đất có thể tẩm bổ vạn vật, nói cách khác nó là tinh hoa của mặt đất, là dòng sữa của đất mẹ. Còn nữa, thần miếu được xây dựng từ một loại Nguyên Linh Thạch, kiên cố vô cùng, có hiệu quả thần kỳ đối với tu luyện. Trên đỉnh thần miếu là Vương Đạo Khí Trận, nếu có ngoại nhân tới công kích, ta có thể sử dụng linh khí của mặt hồ biến thành sát trận, đối phó 3, 5 cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh cũng không thành vấn đề. Đương nhiên ở trong học viện Thiên Vị chưa có ai dám lớn gan như vậy."
Dương Tố Tố chỉ điểm cho Dương Kỳ từng chút một:
"Kỳ nhi, nếu cháu đã tới đây thì nên ở trong thần miếu tu luyện, tốc độ sẽ nhanh hơn gấp chục lần so với bên ngoài, ta cũng nên kiểm nghiệm tu vi của cháu xem tới mức nào rồi, nếu nhìn hiện trạng bây giờ của cháu rất có thể sẽ tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh, nếu không cháu không thể nào hóa giải chân khí của Âu Dương Hổ dễ dàng như vậy."
Lúc này, khi đã ở trong đại trận, Dương Kỳ mới cảm nhận được từng đạo thiên địa linh khí hùng hậu di chuyển vào trong các huyệt đạo của hắn, khiến cho cơ thể cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Cô cô, mỗi tòa thần miếu chỉ được thiết kế cho một người tu luyện, nếu cháu ở chỗ này nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của người. Hơn nữa, tốc độ tu luyện của cháu cũng rất nhanh, cái cần là ra ngoài tôi luyện, khiến cho chân khí trở nên thuần túy hơn trước."
Dương Kỳ lắc đầu.
"A? Cháu nghĩ được như vậy là rất tốt."
Ánh mắt Dương Tố Tố hiện lên một sự tán thưởng:
"Kỳ nhi, tu vi của cháu tới mức nào rồi? Cho cô cô thử mấy chiêu nha, mấy hôm trước phụ thân cháu biên thư nói rằng cháu có thể cải cách gia tộc, áp đảo nhóm nguyên lão Dương Tỉnh Sư, Nhan Thái Quân, cái này cần thực lực tuyệt đối đó nha... . . . . Ta vốn định về nhà một chuyến, nhưng gần đây công việc bận rộn, không cách nào phân thân và phân tâm ra được."
"Cô cô muốn xem tu vi của cháu sao?"
Dương Kỳ mỉm cười, cái hắn đắc ý nhất chính là công lực của mình, với lại hắn cũng chẳng giấu diếm gì cô cô cả:
"Nhưng mà cô cô đừng nói ra ngoài, cháu vốn luôn ẩn giấu thực lực, nếu nói ra ngoài sẽ gây chấn động học viện đấy."
"Chấn động học viện?"
Dương Tố Tố đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười:
"Học viện Thiên Vị chưa chắc đã chấn động, học viện có ngàn vạn đệ tử, có nhiều đệ tử được kỳ ngộ cực tốt, thủ đoạn ẩn giấu cũng vô cùng, thế nhưng đối với học viện cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi."
"Vậy thì cô cô hãy xem!"
Dương Kỳ đột nhiên kêu lên một tiếng, chân khí sau lưng nổ tung, toàn bộ thần miếu rung động, vô số khí tức của thần thú ma vương ở dưới địa ngục tuôn ra, vô số quỷ trảo xuất hiện.
"Cái gì?"
Thấy cỗ hơi thở này, sắc mặt Dương Tố Tố trong nháy mắt đại biến, kiếm quang trong tay liên tục biến hóa, biến thành tầng tầng võng kiếm bao phủ Dương Kỳ.
"Đại La Vô Lượng Kiếm Võng, Kinh Thiên Vĩ."
Nàng dường như đã triển khai ra tuyệt học của mình:
"Kỳ nhi, đây là sát chiêu của ta, lấy kiếm làm mạng, kết thành đại la, tổng cộng chín chín tám mươi mốt tầng, nếu như cháu có thể thoát khốn thì chắc chắn có thực lực cảnh giới Đoạt Mệnh!"