Giữa Tây hồ có một cây cầu, cây cầu này được gọi là Đoạn Kiều. Lúc trước nó không được gọi là Đoạn Kiều, mà được gọi là Đoạn Gia Kiều. Ông cụ chèo thuyền dùng giọng nói ồm ồm kể với chúng ta như vậy.
Ta tò mò nhìn ra cảnh sắc bên ngoài qua song cửa sổ trên thuyền, không lâu sau liền thấy được Đoạn Kiều mà ông cụ nhắc tới. Người đi qua đi lại trên cầu, từ cụ già đến cô nương. Còn có thi sĩ dừng lại trên cầu, gật gù đắc ý ngâm một bài thơ.
Ta khúc khích cười, thầm mắng một câu đồ ngốc, lại tiếp tục nghe ông cụ chèo thuyền kể chuyện xưa.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng chuông vang vọng, không biết là Linh Ẩn Tự ở Bắc Sơn, hay Tịnh Từ Tự ở Nam Sơn….
Ông cụ chèo thuyền nói: Rất lâu trước kia, Tây hồ con đê cát trắng, chỉ có một cây cầu gỗ nhỏ vô danh. Bên cạnh cầu có môt túp lều nhỏ đơn sơ, trong đó có một đôi vợ chồng họ Đoạn sống. Một ngày nọ, mặt trời lặn xuống Tây Sơn, vợ chồng họ vừa định đóng cửa, trước cửa liền xuất hiện một cụ già tóc bạc quần áo tả tơi. Vợ chồng Đoạn gia thấy hắn tuổi già đáng thương, nhiệt tình mời hắn ở lại. Ngày hôm sau, cụ già trước khi chia tay tặng cho vợ chồng Đoạn gia ba khối men rượu.
Vợ chồng Đoạn gia đem men rượu đem đi ủ, ủ ra rượu, màu sắc đỏ tươi, ngọt một cách thuần túy, hương thơm ngấm vào người. Từ đó về sau, mỗi ngày khách nhân đều tập trung đông kín ngoài cửa.
Thoáng một cái đã ba năm, cụ già tóc bạc lại trở lại nơi này, vợ chồng Đoạn gia lấy ra ba trăm lượng bạc muốn đưa cho cụ già, lại bị từ chối. Cụ già lắc đầu cự tuyệt rồi đạp tuyết đi về phía chiếc cầu nhỏ, không ngờ bị trượt chân, ván cầu bị gãy, cụ già bị ngã xuống hồ. Vợ chồng họ vừa định đi cứu cụ già, nhưng lại thấy cụ già đứng trên mặt hồ như giẫm trên đất bằng, mỉm cười vẫy tay, nhẹ nhàng biến mất……
Vợ chồng họ lúc đó mới biết cụ già đó là thần tiên. Vì thế họ liền dùng ba trăm lượng bạc kia, ở chỗ vốn là một chiếc cầu gỗ nhỏ, xây lên một chiếc cầu đá lớn.
Từ đó chiếc cầu có tên là Đoạn Kiều……..
Nghe xong chuyện xưa ông cụ chèo thuyền kể, ta liền nhịn không được mà nghĩ, thần tiên thật đúng là ăn no rửng mỡ a, phải ba năm mới có thể xây nên Đoạn Kiều, trực tiếp dùng pháp lực chẳng phải nhanh hơn sao?
Ta dùng khóe mắt nhìn tỷ tỷ, nàng lúc này đang kinh ngạc ngẩn ngơ nhìn về phía Đoạn Kiều. Ta nhìn vẻ mặt của nàng, liền biết nàng đang tưởng tượng đến cảnh tiên nhân cưỡi mây đạp gió lúc đó…..
Ta im lặng, không mở miệng quấy rầy nàng.
Ông cụ chèo thuyền mở miệng hát một khúc, phiêu phiêu đãng đãng. Mặt hồ xanh biếc bị mái chèo nhỏ lay động nổi lên những gợn sóng lăn tăn, một lúc lâu mới yên ả trở lại.
Ta đứng lên, xuống dưới đuôi thuyền. Ta cúi người, một tay năm tay áo xanh, một tay khoát nước. Bọt nước uốn lượn dọc theo tay ta, bọt nước trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm nền cho bàn tay trắng nõn như gốm sứ.
Ta nhếch miệng cười, trong đầu hiện lên bóng dáng của một người….
Cho dù xinh đẹp như thế nào, tên hòa thượng kia vẫn không cắn câu không phải sao? Ta hiện tại đến tột cùng là kiêu ngạo gì chứ?
Thu lại ý cười, ta dùng khăn lau khô bọt nước trên tay, sờ sờ phật châu trong ngực, nhịn không được nghĩ, chờ pháp lực ta tu luyện cao hơn, nhất định sẽ đi gặp hòa thượng kia, lần tới sẽ không thua hắn nữa!
Không có hứng nghịch nước nữa, ta liền trở về khoang thuyền, tỷ tỷ kinh ngạc liếc mắt nhìn ta nói: «Tiểu Thanh, ngươi chơi nhanh như vậy đã thỏa mãn rồi sao?»
Ta không thể đem suy nghĩ vừa rồi của ta nói cho nàng, tránh việc nàng lại lo lắng cho ta, ta nhếch miệng cười với tỷ tỷ nói: «Ta chỉ đi xem nước có trong hay không thôi, trong vắt thấy cả đáy, sau này dọn đến đây ở cũng được….»
Tỷ tỷ nghe ta nói vậy cũng cười: «Ngươi không phải yêu rừng trúc nhất sao? Bình thường ta khuyên như thế nào ngươi cũng không chịu bước ra một bước, nếu như lần này ta không nói muốn tới tìm ân nhân, sợ là ngươi cũng sẽ không đi theo. Hiện tại lại đòi chuyển đến đây ở?»
Tỷ tỷ nói không sai, ta đã trăm năm rồi chưa rời khỏi rừng trúc đó.
Không phải ta yêu rừng trúc nhất, chỉ là ta đã quen rồi mà thôi. Trong rừng trúc có nhà trúc, đó là chỗ ở của Yêu Nhi trước kia, trải qua trăm năm người xung quanh đã sớm dọn đi hết. Cây trúc một cây lại một cây mọc lên trên nền đất bằng phẳng, ta từ đó cũng mọc rễ tại nơi ấy…..
Ta cảm thấy nơi đó có bóng dáng của Yêu Nhi, ta còn nhớ thứ hắn yêu nhất là trúc xanh, còn nhớ bộ dáng hắn dạy ta đọc sách viết chữ. Bây giờ nhớ lại cũng thật buồn cười, hắn dạy một con rắn nhỏ đọc sách viết chữ thì thôi, nhưng lại còn dạy một cách rất chăm chú.
Ta nghĩ, ta ở lại đó nhất định là vì muốn báo đáp ân tình của Yêu Nhi, Yêu Nhi đã từng nói, chờ hắn già rồi sẽ tìm một rừng trúc ẩn cư, mỗi ngày đều ngắm mặt trời lặn. Đáng tiếc hắn cuối cùng cũng không hoàn thành được tâm nguyện, mà việc ta có thể làm cũng chỉ có thể thay hắn ẩn cư, thay hắn ngắm mặt trời lặn…….
Kỳ thật lần này ta mặt dày đi theo tỷ tỷ ra đây, cũng ôm một tâm tư khác. Quan Âm đại sư chỉ điểm cho tỷ tỷ, cũng chỉ điểm cho ta.
Nàng nói với ta, Yêu Nhi cũng giống như ân nhân của tỷ tỷ, đã sớm tiến vào dòng luân hồi.
Nghe xong lời này, trái tim ta liền run lên.
Ta cho tới nay đều chỉ có một nguyện vọng, ta muốn để Yêu Nhi thấy bộ dáng ta lúc biến thành người, chỉ tiếc lúc ta biết biến hình thì hắn đã chết.
Ta muốn mặc y phục màu xanh, y phục lụa mỏng huyền ảo như sương. Đi đến trước mặt hắn, ta muốn cười nói với hắn: «Yêu Nhi, ta là Tiểu Thanh, là con rắn xanh được ngươi vớt từ trong hồ nước lên đây…..»
Lúc đó hắn nhất định sẽ bị dọa một trận.
Thế nhưng Quan Âm đại sư lại nói cho ta biết, hắn đã tiến vào vòng luân hồi, nhưng không nói cho ta biết làm thế nào để tìm được hắn. Biển người mênh mông, không biết ta và Yêu Nhi có có được duyên phận như tỷ tỷ và ân nhân đó hay không?
[Đọc đoạn này xong ta tự dưng thấy rất buồn a, lòng tự dưng lặng đi :(( ]
***
Ta đứng yên tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, tỷ tỷ thấy ta hồi lâu không trả lời câu hỏi của nàng, liền nâng bàn tay bạch ngọc khua trước mặt ta.
Ta lấy lại tinh thần, một lúc sau mới nói: «Tỷ tỷ, ngươi vừa rồi hỏi ta cái gì?»
Tỷ tỷ dùng đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn ta, vừa muốn mở miệng, lại bị tiếng hô từ ngoài thuyền cắt đứt.
«Người lái thuyền, xin chờ một chút!» Giọng nói của một nam tử trẻ tuổi vang lên.
Ta từ khoang thuyền ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một vị nam tử áo lam, bộ dáng hắn nhã nhặn tuấn tú, nhìn qua đã biết là người có ăn học. Hăn vẫy tay với ông cụ chèo thuyền, vẻ mặt sốt ruột.
Ta còn muốn nói với ông cụ chèo thuyền, đừng để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục du hồ đi, thì ống tay áo đã bị tỷ tỷ kéo lại.
Tay tỷ tỷ dường như đang run, bàn tay nắm tay áo ta ẩn ẩn gân xanh. Phản ứng của nàng có chút kỳ quái, ta khó hiểu nhìn nàng, liền thấy nàng cắn môi, khuôn mặt đoan trang tú lệ vô cùng nghiêm túc, chỉ là trong mắt nàng lại ánh lên sự vui sướng rõ ràng….
Lúc này tỷ tỷ há miệng thở dốc, nói: «Hắn là ân nhân của ta…..» Giọng nói của nàng có chút không ổn định, như là đang vô cùng kích động.
«Tỷ tỷ, ngươi chắc chắn sao?» Ta hỏi lại, không biết tỷ tỷ đến tột cùng là làm sao mà nhìn ra. Thanh niên kia ngoại trừ bộ dáng có chút tuấn tú, còn lại không phải cũng giống như những người khác sao, tỷ tỷ làm thế nào mà nhận ra được?
«Ừ.» Nàng gật đầu thật mạnh.
Lúc này ta cũng không hỏi lại gì nữa, bảo người lái thuyền ghé vào bờ.
Vị thanh niên nhìn thấy thuyền nhỏ tới gần, liền vui sướng nói: «Người lái đò, ngươi có đón khách không? Ta muốn đến Thanh Ba Môn.»
«Việc này…..» Ông cụ chèo thuyền do dự, lúng túng nhìn chúng tôi.
Hắn lúc này mới phát hiện bên trong khoang thuyền có người: «Không được sao, có người bao con thuyền này rồi à?»
Ta vén rèm trong khoang thuyền lên, tỷ tỷ khom lưng bước ra. Chiếc trâm cài tóc xanh biếc trên mái tóc đen nhánh của nàng ánh lên lấp lánh, ta biết lúc này tỷ tỷ nhất định là đang cười vô cùng xinh đẹp rực rỡ. Đôi mắt hạnh nhân ôn nhu như nước, giống như mặt hồ tĩnh lặng, nhìn quanh lưu luyến.
Bộ dáng trong sáng kia, khiến thanh niên áo lam phải sững sờ tại chỗ.
Trong mắt hắn tràn đầy kinh diễm. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hắn đang xấu hổ.
Thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, ta liền ở một bên cười khanh khách.
«Công tử, tỷ tỷ nhà ta đẹp không?» Ta che miệng hỏi.