(Thanh Xà) Lòng Ta

Chương 8: Chương 8: Ngồi Chung Một Thuyền




Bên bờ Tây hồ, thanh niên áo lam tuấn tú nhìn vào bên trong khoang thuyền, nữ tử áo trắng xoay người bước ra, một khắc kia hắn bắt đầu tâm luật không đồng đều, trên đời này cư nhiên lại có một nữ tử xinh đẹp tao nhã như thế.

Lời vừa rồi nói muốn lên thuyền, liền bị hắn quên đến tan thành mây khói.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của hắn, ta liền ở bên cạnh cười khanh khách.

«Công tử*, tỷ tỷ nhà ta có đẹp không?» Ta che miệng hỏi.

(*) Ở đây nguyên văn là tướng công. Thời xưa, vợ dùng từ này gọi chồng theo cách tôn kính, nhưng cũng dùng để gọi những người đàn ông thanh niên. Ta thấy để vậy có hơi dễ hiểu lầm, nên để lại công tử nghe hợp lý hơn.

Thanh niên áo lam lúc này mới phát hiện đến sự tồn tại của ta, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, vội nói: «Thất lễ thất lễ……»

Ngay cả tỷ tỷ cũng có phần ngượng ngùng, mắt hạnh ôn nhu trừng ta một cái: «Tiểu Thanh…..»

Nàng đây là đang thẹn thùng, mặc dùng miệng sừng sổ như vậy nhưng vẫn lộ ra nụ cười đạm nhạt như trước, nhưng ta có thể cảm thấy rằng nàng lúc này đang rất khẩn trương. Trước mặt nàng chính là ân nhân mà nàng tâm tâm niệm niệm đã lâu a.

Ta le lưỡi tỏ vẻ vô tội, lại nghe tỷ tỷ nói: «Vị tướng công này muốn tới Thanh Ba Môn sao?» Giọng nói của tỷ tỷ uyển chuyển hàm xúc động lòng người, nghe xong tựa hồ có thể khiến mày của người ta giãn ra.

Mà thanh niên áo lam kia, nhìn tỷ tỷ ta gật gật đầu. «Đúng vậy.»

«Người lái thuyền, chúng ta chở hắn một đoạn đường đi.» Nàng chớp chớp đôi mắt trong suốt, ngữ khí ôn nhu nói với ông lão chèo thuyền.

Nhưng thanh niên áo lam ngược lại nhíu mày: «Việc này….»

Câu tiếp theo của hắn ta không nghe cũng biết, đơn giản chính là ‘vu lí bất hợp’ gì gì đó, hai vị cô nương chưa xuất giá cùng một nam nhân đi chung thuyền, truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ phá hủy thanh danh. Đáng tiếc chúng ta là rắn, không để ý đến lễ phép nhân gian.

Người có học quả nhiên khô khan, ta cảm thán. Hơi lui về phái sau, nhìn tỷ tỷ, quả nhiên thấy nàng nháy mắt ra hiệu với ta, muốn ta giúp nàng lưu lại vị ân nhân kia.

Ta bất động thanh sắc gật đầu, hai tay chắp sau lưng làm phép, niệm thần chú.

Đột nhiên cuồng phong nổi lên, cành liễu rung lên, mây mù Tây Bắc, sương phủ Đông Nam, trong một khoảnh khắc, hoa tàn mưa rơi. Góc áo thanh niên áo lam bị gió thổi bay phấp phới…..

Nước mưa nhanh chóng rơi trên mái tóc đen, trên vai của hắn.

Ta lén lút cười, bây giờ xem hắn phải làm như thế nào a.

«Nha, tỷ tỷ, trời mưa rồi, nhanh vào trong đi, tránh bị cảm lạnh.» Tiên lên một bước đỡ lấy tỷ tỷ, cười cười nhìn nàng. Sau đó lại nói với thanh niên áo lam: «Trời mưa rồi, ngươi nếu muốn tìm thuyền khác chúng ta cũng không cản, nhưng nếu về nhà nhiễm phong hàn cũng đừng bảo tỷ tỷ ta không nhân từ…..»

«Ta sao có thể trách hai vị cô nương chứ.» Hắn nói đến đây thì mưa đã to hơn, chỉ khoảng nửa khắc hai vai hắn đã ướt đẫm. Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn lên thuyền: «Vậy làm phiền hai vị cô nương rồi…..»

Hắn nâng tay áo lau nước mưa trên mặt.

Ta nghe hắn nói như vậy thiếu chút nữa nhịn không được nở nụ cười. Nhưng may mà tỷ tỷ kéo cổ tay áo của ta, ta mới không bật cười ra tiếng.

Lúc này ý cười trong mắt tỷ tỷ không hề giảm, ta biết nàng nhất định là vì có thể khiến ân nhân lưu lại mà vui mừng, xem ra sau khi về nhà một câu khen ngợi của tỷ tỷ là không thể thiếu, thế nhưng ta phải đòi tỷ tỷ thưởng cho ta cái gì đây?

A, không bằng đòi tỷ tỷ đêm nay làm cá chép kho cho ta ăn cũng được.

Ta cong cong khóe miệng, cuối cùng cũng quyết định chủ ý.

Đợi khi ta nghĩ xong, thì thấy tỷ tỷ đã cầm chiếc khăn tay màu trắng đưa cho thanh niên áo lam: «Công tử, lau đi….»

«Tạ ơn cô nương.» Thanh niên áo lam vẻ mặt đỏ lên, chậm rãi nhận lấy khăn tay của tỷ tỷ.

Trên khăn tay màu trắng có thêu một đóa hoa lan, cùng một chữ ‘Bạch’, hương thơm thoang thoảng tỏa ra. Hắn cầm khăn tay trong tay, nhìn chiếc khăn trắng tinh, muốn lau cũng không được, mà không lau cũng không xong…..

Quả nhiên là đồ ngốc, ta nhìn thanh niên áo lam đánh giá.

Ta lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần nữa, bộ dáng của thanh niên áo lam thật ra không tồi, khuôn mặt tuấn tú, chẳng qua thân mình hơi yếu ớt. Ta rót một chén nước ấm cho hắn, thấy hắn vẫn cầm khăn tay tỷ tỷ đưa cho không biết làm thế nào cho phải, ta liền trêu ghẹo nói: «Công tử, khăn tay của tỷ tỷ nhà ta có vấn đề gì sao?»

Hắn vội vàng lắc đầu, tựa hồ rất sợ chúng ta hiểu lầm: «Không, không phải như thế. Ta chỉ là sợ làm bẩn khăn tay của cô nương.» Hắn đáp, sau đó nâng cổ áo lên lau mặt, trả khăn tay lại cho tỷ tỷ: «Cô nương vẫn là lấy lại đi, tránh bị ta làm bẩn.»

Hắn đúng là rất thành thật.

Mắt hạnh của tỷ tỷ nhìn hắn một cái, tuy có hơi thất vọng, nhưng vẫn cười xinh đẹp như trước, nhận lấy khăn tay nói: «Công tử, khăn tay để lau chứ không phải để giữ sạch, không có gì đáng ngại….»

Thanh niên áo lam há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cầm chén nước ta đưa cho hắn lên uống.

***

Thấy hắn không nói lời nào, tỷ tỷ ở trước mặt hắn cũng mất tự nhiên, ta sợ tẻ nhạt, đành phải mở miệng đảm nhận việc làm người trung gian.

«Công tử, quý danh của ngươi là gì a?» Ta hỏi hắn.

«Họ Hứa, tên Tiên.»

Hắn thành thật trả lời, ta hỏi một câu hắn đáp một câu, cũng bị ta hỏi không ít.

Công tử họ Hứa tên Tiên, người Tiền Đường, hai mươi lăm tuổi, cha mẹ mất từ nhỏ, giờ đang học nghề tại một hiệu thuốc Bắc ở Hàng Châu. Quan trọng nhất là, hắn chưa lấy vợ. – Đương nhiên, nghèo khổ như vậy, ăn nhờ ở đậu, sao có bản lĩnh mà đón dâu?

Ta hỏi xong vấn đề này liền liếc nhìn tỷ tỷ, hiển nhiên nàng cực kỳ vừa lòng với câu hỏi của ta. Trong lòng ta trách không được mà đắc ý, đầu lại quay sang phía Hứa Tiên.

«Hứa công tử, tỷ muội hai người chúng ta là người Tứ Xuyên. Song thân mất sớm, sau đó mai táng tại Lôi Phong, bởi vì tết thanh minh gần đến, tỷ tỷ liền dẫn ta đi thăm mộ. Chúng ta ở Hàng Châu, không nơi nương tựa. Gặp nhau do duyên phận, về sau chỉ mong Hứa công tử có thể chiếu cố nhiều hơn…..»

Đừng tưởng những lời ta nói là do ta tự nghĩ ra, tâm tư của ta cũng không quanh co lòng vòng như vậy, là tỷ tỷ lúc xuất môn liền nghĩ ra đoạn thân thế này, để không khiến hắn hoài nghi.

Nói đến đây, tỷ tỷ cắn môi, nhìn mưa bụi giữa Tây hồ, Tam Đàm Ấn Nguyệt (1) cùng Nguyễn Công Đôn (2), mơ mơ màng màng. Nàng khi đó vẻ mặt đau thương, cho dù là ta nhìn cũng không tránh khỏi xúc động.

(1) Tam đàm ấn nguyệt: Được xây dựng vào đầu những năm 1600, là hòn đảo lớn nhất trên Tây hồ. Khi mặt trăng tròn, nến trong chùa thắp lên, ánh sáng như ánh trăng chiếu xuống hồ.

(2) Nguyễn Công Đôn: Một đảo nhỏ trong hồ.

Hứa Tiên nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ, cũng có chút thương tiếc: «Thân thế cô nương quả thực đáng thương, về sau có đau ốm gì Hứa Tiên nhất định sẽ dốc hết khả năng.»

Ngốc muốn chết! Ai coi trọng y thuật của ngươi chứ! Nhưng cũng tốt, cuối cùng cũng có một cái cớ, không sợ mất liên lạc với ân nhân. Lúc nói chuyện, mưa vẫn tiếp tục rơi xuống, không thấy dịu đi chút nào, cành liễu bên bờ bị gió quất cho không ngóc đầu lên nổi. Ông lão chèo thuyền đầu đội nón mặc áo tơi, nước mưa thấm ướt gấu quần của hắn.

Đi cùng với nhau, chúng ta cũng hàn huyên vài câu. Lúc này, ông lão chèo thuyền chèo lại gần bờ: «Công tử, tới Thanh Ba Môn rồi….»

Hắn đứng lên, vừa muốn bước ra khoang thuyền liền dừng lại. Mưa to như thế này, đại khái là chưa về đến nhà đã ướt hết rồi.

Lúc này, tỷ tỷ mới uyển chuyển đứng dậy, cầm chiếc ô đưa đến cho hắn: «Công tử, ô này ta cho ngươi mượn, công tử rảnh thì trả lại cho ta…..»

«Đa tạ cô nương.» Hứa Tiên sửng sốt, nhìn chằm chằm tỷ tỷ, cuối cùng đón lấy chiếc ô. Ta ở một bên cười trộm.

«Công tử, ngươi có biết phải đến đâu trả ô không?» Tỷ tỷ thản nhiên nở nụ cười với hắn.

«Ta không biết.» Hứa Tiên nhìn bộ dáng của tỷ tỷ thì có chút ngượng ngùng.

«Nhà của ta ở trong ngõ đầu cầu, bên ngoài có cánh cửa màu đỏ, trên biển đề Bạch Phủ. Công tử đừng quên….» Hai người bọn họ lẳng lặng đối mặt, trong mắt mỗi người chỉ có hình ảnh của đối phương, không thể chứa thêm một người thứ ba.

«Tất nhiên ta sẽ không quên.»

***

Hắn mở chiếc ô màu xanh lên, mưa phùn lất phất khiến bóng dáng hắn ngày càng mơ hồ. Bóng dáng cao gầy cầm chiếc ô màu xanh kia, gần như giống với hình ảnh trong trí nhớ của ta, ta choàng tỉnh, lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu nói với chính mình: Hắn là ân nhân của tỷ tỷ, không phải là Yêu Nhi……

Ta quay đầu, phát hiện tỷ tỷ vẫn còn nhìn theo bóng dáng của Hứa Tiên, thật lâu sau cũng không thu hồi tầm mắt. Nàng tựa như hoa đào tháng ba, khuôn mặt tràn đầy xuân ý, một đôi mắt hạnh long lanh nước, gợn lên từng đợt sóng có tên ‘tình yêu’.

Thế nhưng, lúc này ta vẫn không hiểu được ý tứ trong mắt tỷ tỷ. Ta chỉ cúi thấp đầu gọi nàng một tiếng: «Tỷ tỷ….»

Nàng lúc này mới thu hồi ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.