(Thanh Xà) Lòng Ta

Chương 9: Chương 9: Quyết Định Của Bạch Xà




Ta thấy nàng nhìn bóng dáng Hứa Tiên rời đi, thật lâu không thu hồi ánh mắt lại, liền gọi nàng một tiếng tỷ tỷ. Nàng lúc này mới thu hồi ánh mắt, cũng khôi phục lại tinh thần

Hứa Tiên đi rồi, tỷ tỷ liền không còn tâm tư đi du hồ với ta nữa.

Ta thu hồi pháp lực, mưa lớn cuối cùng cũng ngừng. Người đi đường thu ô, trên cành liễu vẫn còn đọng lại những hạt mưa trong suốt, nước mưa trượt xuống theo từng chiếc lá, yên lặng tạo nên những gợn sóng nhỏ trên mặt hồ. Gió mát thổi qua, chiếc rèm bên trong khoang thuyền khẽ uốn lượn, như một vũ công uyển chuyển.

Ta đứng dậy, vén rèm lên.

Nhìn tỷ tỷ nói: «Tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc là làm thế nào tỷ nhận ra được Hứa Tiên là ân nhân vậy?»

Mắt nàng long lanh nước, đầu khẽ lắc nói với ta: «Ta cũng không biết, chỉ là vừa nhìn thấy hắn, ta liền biết hắn là ân nhân của ta, trong lòng tựa như vang lên một giọng nói nói cho ta biết vậy….»

‘Vừa thấy đã biết’ ta lẩm bẩm trong lòng, chờ đến khi ta gặp đầu thai của Yêu Nhi có phải cũng giống như tỷ tỷ, vừa liếc mắt một cái đã biết hắn là ai không?

Ý nghĩ này luẩn quẩn mãi trong đầu ta, chỉ là ta bây giờ còn chưa biết, thật ra ta đã sớm gặp được đầu thai của Yêu Nhi rồi, thế nhưng lại không nhận ra hắn. Xem ra, nhân duyên như tỷ tỷ không phải ai cũng có được….

Du hồ xong, tỷ tỷ nhìn ta cười, trong mắt sinh một tầng mị ý, nàng dịu dàng nói: «Tiểu Thanh, chúng ta quay về ‘Bạch Phủ’ đi….»

«Quay lại Bạch Phủ?» Ta nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn nàng.

Nàng thấy bộ dáng ngây ngốc của ta, liền đưa tay điểm lên trán ta một cái, «Bạch Phủ trong ngõ đầu cầu….»

Nàng lặp lại một lần những lời đã nói với Hứa Tiên, ta lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra. Hứa Tiên nhất định sẽ đến tìm tỷ tỷ để trả lại ô, nếu không nhìn thấy ‘Bạch Phủ’ thì công sức của chúng ta lúc trước đều sẽ đổ sông đổ biển hết….

Thế nhưng, Hứa Tiên vừa mới rời đi, có lẽ cũng không lập tức đến trả lại ô, tỷ tỷ sốt ruột như vậy làm gì chứ.

Ta nhìn khuôn mặt xuân ý dạt dào như hoa đào của nàng, không khỏi sửng sốt, một dự cảm bất hảo xuất hiện dưới đáy lòng.

Nàng giống như một tiểu cô nương sắp xuất giá vậy, trong mắt hàm chứa sự chờ mong cùng ngượng ngùng. Trước khi gặp được Hứa Tiên, nàng cũng không như vậy. Tỷ tỷ vẫn luôn ngưỡng mộ những thần tiên trên trời, chờ một ngày nào đó đắc đạo thành tiên, ngay cả khí chất của nàng cần ẩn chứa nửa phần dáng dấp của tiên tử. Thế nhưng tiên tử vô tình, nàng lúc này sao lại có thái độ của một tiểu nữ nhân chứ?

Một chữ ‘tình’ này không phải tốt đẹp gì, cái này ta biết. Trong sách Yêu Nhi đọc có không ít người yêu nhau rồi thành thân, nhưng toàn bộ đều là người, không có yêu. Quỷ quái thần linh trong miệng con người, có bao giờ một yêu tinh có được kết cục tốt?

Ta hơi nhíu mày, thăm dò hỏi tỷ tỷ: «Tỷ tỷ, tỷ tính báo đáp ân nhân như thế nào? Tặng hắn vàng bạc châu báu sao?»

Tỷ tỷ liếc mắt nhìn ta, nhanh chóng lắc đầu: «Những thứ đó quá tầm thường, Hứa công tử không phải là người như thế.»

Nàng sao biết Hứa Tiên không phải là người như vậy?

«Vậy tỷ muốn tặng hắn mỹ nữ giai nhân sao?»

«Mỹ nữ giai nhân?» Tỷ tỷ nghe ta nói xong, miệng lẩm bẩm lặp lại một lần, vẻ mặt tựa hồ có chút bi thương. Nàng cắn môi không biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nàng hỏi ta: «Tiểu Thanh, muội giống Phật tổ đều nói ta và Hứa công tử có duyên phận, có phải không?»

Lòng ta chợt lạnh, dĩ nhiên đã biết mục đích của nàng. Nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh của nàng ta lại không lắc đầu được, chỉ có thể thở dài nói: «Phải…..»

«Đã có duyên phận, vậy ta liền trả lại cho hắn một đoạn nhân duyên….»

Nhân duyên, tỷ tỷ sao có thể nói như vậy được, nàng không biết cái giá phải trả lớn như thế nào sao? Nàng bình thường không phải hay dạy bảo ta rằng, chớ cùng người phàm có quá nhiều gút mắc, quá nhiều vướng bận sẽ không thể thành tiên. Lúc này nàng không nhớ một chút gì sao?

«Tỷ tỷ, tỷ không phải thường nói……» Ta muốn khuyên nàng, nhưng chưa kịp nói xong đã bị nàng cắt ngang.

«Đây là ta nợ hắn.»

Trong đôi mắt hạnh của nàng chứa một loại dũng khí có tên kiên nghị, khiến ta phải đem toàn bộ những lời muốn nói nuốt vào trong bụng.

Ta biết ta không khuyên được nàng, bởi vì nàng là tỷ tỷ, ta là muội muội, pháp lực của nàng cao hơn ta, hiểu biết nhiều hơn ta, đạo lý tự nhiên cũng rõ ràng hơn ta rất nhiều, nếu nàng đã quyết định, ta sao có thể thay đổi?

Khuyên không được tỷ tỷ, ta chỉ có thể giúp nàng. Bởi vì nếu nàng nợ Hứa Tiên, vậy ta cũng nợ nàng, ta nợ nàng một mạng.

***

Đó là chuyện của trăm năm về trước, khi đó ta còn là một con rắn chưa biết biến hình, chỉ là có trí tuệ của con người.

Lúc mùa đông đến, ta ở bên hồ trong nhà Yêu Nhi tìm một cây đại thụ, nó có lẽ còn già hơn cả ta, rễ của nó, vươn dài tới đáy hồ, càng đâm càng sâu.

Ở đó có một cái động, ta liền lủi vào trong đó, lấy chỗ đó làm địa bàn của mình. Lúc mơ màng ngủ tiến vào mộng đẹp, cái lưỡi bất giác mà le ra, nửa mê nửa tỉnh.

Ta nằm trong một chỗ lõm trên tảng đá lớn bên cạnh. Căn bẳn không biết nó thực ra không phải tảng đá, mà là cá đá.

Trong lúc mơ màng, thân mình đen bóng của nó di chuyển trong nước. Hỗn độn mà âm trầm, trên lưng như có tên phóng ra, hướng về phía ta phun châm độc. Không ngờ cái thứ vụng vể lóng ngóng, mắt nhỏ trợn to màu xanh biếc này, lại coi ta như con mồi của nó!

Châm độc bắn trúng da ta, ta liền giật mình tỉnh lại, không còn chút buồn ngủ.

Khi đó ta còn là một con rắn nhỏ tu vi chưa sâu, có thể nói kẻ khác kính ta một thước, ta liền hoàn lại một trượng. Nếu bị khi dễ, ta tất nhiên cũng phải khiến nó trả đủ.

Dùng thành ngữ mà tỷ tỷ sau này dạy ta, ‘suy hơn quản thiệt’.

Ta lập tức quăng đuôi muốn rút khỏi người nó, thế nhưng vừa khẽ động một cái, chỗ bị châm độc bắn trúng liền đau xót.

Không ngờ cái thứ vừa đen vừa xấu này lại có độc, trong một khắc đó ta tựa hồ còn nhìn thấy cả hàm răng trắng nhọn sắc bén của nó…..

Nó cư nhiên lại muốn ăn ta!

Ta vô cùng phẫn nộ, vội vàng vận khí lực, nhưng chất độc hóa thành hơi nước lại đập vào đầu ta, khiến ta run rẩy một trận. Không xong rồi! Rắn chơi nước bị cá đùa giỡn, đúng là không có thiên lý. Nhưng sự đau nhức này, châm độc màu đen ở trong cơ thể ta thô bạo phóng ra chất độc, ta cực lực giãy dụa. Nó liền nở nụ cười.

Ta kiệt sức xụi lơ trên đất, cả người không thể di chuyển, đành phải nhìn nó từng chút một tới gần, trong lòng phi thường thê lương, chẳng lẽ ta sẽ chết ở chỗ này sao? Không lâu nữa ta sẽ có thể biến hình, ta còn muốn mặc y phục lụa mỏng màu xanh, lấy dáng vẻ con người đi dọa Yêu Nhi a……

Ta nằm rạp trên đất nhắm mắt lại, không muốn nhìn cái thứ đen sì đó đến gần.

Có lẽ mệnh chưa tuyệt, khi đó tỷ tỷ xuất hiện…..

Hồ nước nhanh chóng rung động, như cự thú lao đến, nhưng cũng tao nhã mà trầm liễm. Thân mình thon dài như sét đánh tung ra một chưởng, Cá đá không chịu nổi một kích này, lập tức nổ tung. Nàng xử lý nó xung, vào thời khắc ta đang nguy nan, ung dung dùng một tay bóp nát nó thành một khối bùn. Thứ xấu xí đó liền lập tức tan vào trong nước.

Nàng dùng sức hà hơi vào chỗ ta bị trúng độc, chất độc như không chịu nổi sức ép, vội vã biến thành khói bay ra, tan thành bọt biển. Ta nhìn chỗ bảy tấc, cả người toàn mồ hôi lạnh.

Ta nhìn nàng, mới phát hiện nàng là một con rắn trắng, vảy trắng lãnh diễm dưới nước vô cùng xinh đẹp.

Ngơ ngác nhìn nàng, ta rốt cuộc nhớ tới đạo lý tạ ơn, nâng đầu gật một cái: «Cảm ơn, ngươi thật lợi hại!»

Đây là một câu khen ngợi thật lòng, không mang theo một chút ghen tỵ cùng châm biếm nào.

Nàng hỏi ta: «Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi?»

«Tiểu Thanh…..» Ta đáp, vội vàng đếm vảy trên người: «Mười, mười lăm, hai mươi, hai mươi lăm, ba mươi…..A, đã hơn bốn trăm tuổi rồi!»

Cũng không phải ta không nhớ tuổi của mình, chẳng qua là ta chưa từng thử nhớ, bởi vì sống lâu quá nên quên cả nhớ.

Nàng cười cười với ta: «Ta đã một ngàn tuổi rồi….»

Một ngàn tuổi, đây là khái niệm như thế nào ta vẫn chưa biết, ta chỉ biết nàng sống lâu hơn ta. Ta nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: «Ngươi xinh đẹp hơn ta, pháp lực mạnh hơn ta, lại còn nhiều tuổi hơn ta nữa, ta liền nhận ngươi làm tỷ tỷ đi…..»

Yêu Nhi đã nói với ta rồi, loại hành động này được gọi là ôm đùi, thế nhưng ta và tỷ tỷ đều là rắn, chỉ có đuôi, nên lúc ấy ta liền ôm chặt lấy cái đuôi màu trắng của tỷ tỷ…..

«Cũng được, tu hành một mình quả thật rất cô đơn.» Nàng đánh giá ta từ trên xuống dưới một lượt, gật gật đầu. Sau đó nàng không thoải mái lắc đuôi, hỏi ta: «Mà này, ngươi cuốn lấy đuôi ta để làm gì vậy?»

«Ôm đùi, a, không phải, ôm đuôi…..»

Nghe ta trả lời như thế, trong mắt nàng nhất thời sinh ra một chút bất đắc dĩ, cùng hối hận.

***

Cứ như vậy, ta và nàng liền trở thành tỷ muội, nàng đã cứu ta một mạng, lại giúp ta biến hình. Trong cuộc sống sau khi Yêu Nhi chết đi, làm bạn với ta trăm năm, trở thành người thân cận nhất của ta.

Đối với ta, cho tới bây giờ đều không ngờ rằng, một ngày nàng sẽ gả đi làm vợ người khác, cắt đứt ý niệm đắc đạo trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.