Từ sau lần Yêu Nhi mất, ta đã nhiều năm rồi chưa từng buồn bực như vậy.
Nói đến cũng thật kỳ quái, trong nháy mắt lúc phát hiện ra, ta lại nhớ tới năm trăm năm trước, ta vẫn là một con rắn ngốc hết thuốc chữa như hồi đó. Khi đó Yêu Nhi cũng thích đùa giỡn ta, ta mặc dù tức giận, nhưng mỗi lần đều bị hắn dùng điểm tâm để lừa gạt.
Vì thế một người một rắn lại hòa thuận như trước.
Ta còn nhớ năm Yêu Nhi mười sáu tuổi, mặc dù là một thiếu niên nhược quán*, nhưng vì quanh năm ốm đau, nên thoạt nhìn gấy yếu hơn những thiếu niên bình thường rất nhiều.
(*) Nhược quán: Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
Dù vậy trong lòng ta Yêu Nhi vẫn là người đẹp nhất, mặt như ngọc, mắt như sao, đại khái là như vậy.
Khi đó ta rất thích nằm trên cánh tay hấp thu sự ấm áp của hắn, cũng thích phá rối lúc hắn đang viết chữ, nhìn bộ dáng nhíu mày không nỡ lòng trách mắng ta của hắn.
Yêu Nhi trong trí nhớ của ta là một người rất ôn nhu, hắn đối với ai cũng nở nụ cười. Từ lúc Tiểu Nha hiểu được tình cảm nam nữ, mỗi lần nhìn thấy Yêu Nhi, đều đỏ mặt thẹn thùng, thế nhưng lúc đó ta vẫn chưa hiểu vì sao Tiểu Nha lại thẹn thùng như vậy.
Chớp mắt mấy cái đã qua Trung thu, trời cũng bắt đầu chuyển lạnh, cây ngô đồng ngoài cửa chậm rãi rụng lá.
Ta nằm ngáp trên vai Yêu Nhi, le le cái lưỡi.
Không có lòng dạ nhìn hắn múa bút luyện chữ, trong lòng ta cân nhắc thời kì ngủ đông. Mấy ngày trước, ta tìm được một chỗ rất tốt ở trong chiếc hồ gần đó, bên hồ có một cây đại thụ vừa to lại vừa già, phỏng chừng còn lớn tuổi hơn cả ta. Cành nó vươn dài tới đáy hồ, không khác gì chốn bồng lai.
Lúc đó ta nghĩ, vào đó ngủ đông mấy ngày chắc không sao.
Nghĩ nghĩ một chút, chờ đến lúc khôi phục tinh thần, thì phát hiện Yêu Nhi vậy mà vẫn đang luyện chữ. Mực đen nhuộm lấy giấy trắng Tuyên Thành, thứ hắn đang viết chính là đoạn thơ đầu tiên mà hắn đọc cho ta. Nhiều năm như vậy ta đi theo hắn cũng học được không ít chữ. Có lẽ trong phạm vi trăm dặm cũng chỉ có duy nhất một con rắn có văn hóa là ta đây.
Thế nhưng mỗi ngày đều nhìn hắn luyện chữ rất nhàm chán, nên được một lát ta liền bò từ vai của hắn xuống, bò đến chính giữa cái bàn vuông. Tính toán thời gian một chút, đợi đến đúng thời điểm ta liền ăn một chút điểm tâm.
Bánh đậu xanh, bánh dứa, bánh khoai lang, bánh hạt dẻ, bánh đậu phộng, tất cả ta đều thích, Không biết điểm tâm hôm nay là gì nhỉ. Ta bò lên cái bàn quen thuộc, nhưng điều khiến ta cụt hứng chính là trên bàn ngoại trừ chén trà thì cũng chỉ có bình trà, đâu có bóng dáng của đĩa điểm tâm đâu!
Không thể nào! Chẳng lẽ người hầu làm biếng bưng tới? Không được, ta phải nói với Yêu Nhi.
Ta bò xuống cái bàn vuông rồi lại bò lên bàn học của Yêu Nhi, có thể nghĩ việc này có bao nhiêu mệt mỏi.
Vặn vẹo thân mình trước mặt Yêu Nhi nửa ngày, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của hắn. Sau đó ta vểnh vểnh cái đuôi, chỉ vào cái bàn vuông, nhe răng, thè lưỡi. Tin tưởng sau nhiều năm sống chung, hắn sẽ hiểu ý tứ của ta.
Yêu Nhi nhìn ta một lát, dùng ngón trỏ điểm lên đầu ta, xem như là trấn an.
Sau đó giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên, không còn cảm giác non nớt của ngày đầu quen biết: «Tiểu Thanh, ngươi xem gần đây ngươi béo lên nhiều như vậy, sao còn muốn ăn điểm tâm chứ.»
Béo cái đầu ngươi ấy! Ta thon thả như vậy, hắn từ đâu mà nhìn ra là ta béo chứ!
Yêu Nhi đại khái nhìn hiểu ý tứ trong mắt của ta, kéo ta đặt lên tay phải của hắn, lại cầm lấy bút lông.
Ta không rõ hắn muốn làm gì, chỉ thấy hắn viết hai chữ, sau đó chỉ vào nó cùng nét chữ lúc trước để so sánh: «Tiểu Thanh, ngươi xem, ngươi đè làm nét chữ của ta không còn giống như trước nữa.»
Ta đi, rõ ràng là hắn không có sức, lại còn oán ta. Chẳng trách gần đây hắn viết chữ không cho ta nằm trên tay nữa….
Mặc dù ta chưa từng cảm thấy mình béo, nhưng vẫn nghi ngờ cúi xuống nhìn eo của mình, hình như là béo hơn một chút. Vì thế nên mới bò xuống bò lên một chút như vậy đã thấy mệt sao? Trong lòng ta thầm hỏi.
Không, ta sao có thể ở trước mặt Yêu Nhi mà thừa nhận mình béo chứ. Loài người có câu, thà giết chứ không nhục. Hắn nói ta béo chính là vũ nhục ta! Nghĩ lại Tiểu Thanh ta trong vùng này cũng được coi như một bông hoa, làm gì đến lượt Yêu Nhi hắn chê ta béo!
Ta vô cùng tức giận, cánh tay của Yêu Nhi càng ngày càng bị siết chăt, trên cánh tay trắng nõn của hắn hiện lên vết bầm đỏ.
Nhưng tính tình của Yêu Nhi rất tốt, không tức giận, chỉ quay sang nhìn ta bất đắc dĩ cười cười.
Hắn nói: «Thực không có biện pháp với ngươi mà….»
Sau đó như ảo thuật, hắn đem một mâm bánh dứa từ sau lưng ra.
Hả? Hắn giấu điểm tâm đi sao? Ta ngoắt ngoắt cái đuôi tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn bò từ trên cánh tay của hắn xuống. Buồn cười, siết cánh tay hắn ta cũng phải dùng lực biết không, hiện tại ta phải bổ sung thể lực mới có thể tiếp tục đấu với hắn!
Ta vùi đầu vào điểm tâm, hăng hái mà ăn, Yêu Nhi cũng cười tươi như hoa. Chờ ta ăn đến miếng bánh dứa thứ năm, thì Yêu Nhi mới mở miệng, hắn nói: «Tiểu Thanh, ta thấy ngưỡi vẫn nên ăn ít một chút đi. Béo quá không lấy được vợ đâu….»
Béo quá không lấy được vợ!
Tin chắc rằng đồng tử của ta lúc này xém chút nữa là dựng thẳng lên thành hình cây kim, miếng bánh dứa bị ta cắn một nửa rơi lăn lóc trên bàn, vụn bánh văng ra khắp nơi.
Yêu Nhi cái tên ngu ngốc này! Không ngờ ngươi và ta quen biết nhiều năm như vậy, thế mà ngươi lại cho rằng ta là rắn đực!
Vô lại! Ngu ngốc! Ngươi đi mà lấy chồng ấy!
Còn nữa, ngươi mới là béo đến chết! Cả nhà ngươi đều béo đến chết!
Miếng bánh dứa trong miệng còn chưa nuốt xuống văng lên tay áo hắn, ta giận dữ, lao xuống khỏi bàn học. Mặc kệ Yêu Nhi ở đằng sau gọi ta.
Ta hiện tại phải đi ngủ đông! Ngươi một mình ở đó béo đến chết đi!
Cứ như vậy, ta rời khỏi đại trạch nhà Yêu Nhi.
Ta cũng thật không ngờ, đây chính là lần cuối cùng ta gặp Yêu Nhi, vào mùa đông năm ấy hắn bệnh mà chết. Ta cũng gặp được tỷ tỷ, mùa xuân năm sau ta liền có thể biến hình.
Đợi đến khi ta mặc một thân váy lụa màu xanh, lấy bộ dáng của con người tới gõ cửa nhà Yêu Nhi. Thì lại nhận được một câu từ quản gia đại thúc: Tiểu thiếu gia đã ra đi vào mùa đông năm trước rồi….
Ta liền nghĩ, nếu như mùa đông năm đó ta ở lại bồi hắn thì tốt biết bao.
Ta còn chưa nói với hắn: Yêu Nhi huynh là một kẻ ngốc, ngay cả ta là đực hay là cái cũng không rõ…..
***
Sương mù dày đặc, ta vừa hồi tưởng lại chuyện xưa, vừa đi xuyên qua rừng trúc. Trong lòng lại nghĩ phải làm thế nào để tính sổ với hòa thượng.
Nhưng chờ đến lúc ta quay trở lại phòng trúc, thì đâu còn bóng dáng của hòa thượng nữa. Thi thể của phụ nhân kia cũng đã sớm không thấy. Hừ, hòa thượng đáng chết nhất định là biết ta sẽ trở lại tìm hắn tính sổ nên mới chuồn mất.
Có bản lĩnh thì trốn cả đời đi, đừng để ta nhìn thấy. Nếu không sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại đống sổ sách này.
Ta nhìn bán yêu trong tay, đúng lúc hắn cũng đang nhìn ta.
Một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Bán yêu này thật ra rất đáng yêu, đôi tai hồ ly xù lông, một đôi mắt đỏ hiếm thấy, làn da trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn. Mặc dù còn chưa lớn, nhưng có thể đoán được bộ dáng của hắn sau này, chắc chắn có thể mê chết không ít yêu tinh. Không hổ là hồ yêu tướng mạo xuất chúng.
Nhưng là, lúc trước hắn rõ ràng vẫn còn bộ dáng trẻ sơ sinh của loài người. Vì sao vừa xoay người một cái lại thay đổi rồi?
Chẳng lẽ vì hắn biết rằng ta đã biết hắn là bán yêu, nên lười che giấu sao?
Nếu là như thế, vậy bán yêu này thật đúng là khó lường. Ngay cả lúc trước tỷ tỷ đỡ đẻ mà nó cũng giấu được, hòa thượng đáng chết cũng đúng là không sợ chờ đến lúc nó lớn lên sẽ về tìm hắn báo thù….
Nhưng hòa thượng quả nhiên cũng có bản lĩnh, đến tỷ tỷ mà cũng nhìn không thấu bộ mặt thật của bán yêu, vậy mà hắn lại có thể nhìn thấu. Thật đúng là danh bất hư truyền.
Ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bán yêu nói: «Nhóc, ngươi tên là Ngọc Nhi phải không?»
Nhớ lại hành động của bán yêu lúc trước, ta biết hắn hiểu tiếng người, không sợ hắn nghe không hiểu ta nói.
Sắc mặt hắn có chút không tốt, đại khái là do mới mất đi mẫu thân. Nghe xong lời của ta, hắn nhìn ta chớp mắt mấy cái, rất có ý tứ lấy lòng. Ách, quả nhiên là khó lường. Hắn nhất định là biết bây giờ sự sống chết của hắn đang nằm trong tay ta, nên mới hành động như vậy.
Thế nhưng vậy cũng tốt, hắn thức thời như thế, về sau ngược lại có thể giúp ta đối phó với hòa thượng.
Hòa thượng đáng chết, ngươi cứ chờ xem. Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận về hành động hôm nay.
Ta càng nghĩ càng đắc ý, bán yêu cũng cười vô cùng xán lạn. Ta nâng hắn lên, tâm tình không tồi nói: «Ừm, cái tên Ngọc Nhi này nữ tính quá, hay để ta đặt cho ngươi một nhũ danh đi….»
Thật ra ta chưa từng nghĩ tới, ta vậy mà cũng có ngày sẽ đặt tên cho người khác. Cảm giác thật sự rất kỳ diệu, có lẽ là vì hôm nay ta nhớ lại nhiều chuyện về Yêu Nhi, vậy nên ta nói với bán yêu: «Đôi mắt màu đỏ, đôi tai xù lông. Có rồi, gọi là Tiểu thỏ tử đi!»
Ta cho rằng bán yêu sẽ rất vui vẻ, bởi vì khi ta nói sẽ đặt cho hắn một nhũ danh, thì vẻ mặt của hắn khiến ta có cảm giác rất hưởng thụ. Thế nhưng ba chữ ‘Tiểu thỏ tử’ vừa nói ra miệng, vẻ mặt hắn liền thay đổi.
Vặn vẹo thân mình, tựa như vô cùng bất mãn, còn thiếu việc há miệng ra cắn ta nữa thôi.
Nhưng hắn lúc này đang bị ta nâng lên cao, dù có đá chân như thế nào cũng không dá trúng ta, trái lại bộ dáng vẫy vẫy hai tai, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu.
Ta nhe răng nanh, cười với hắn. Ta hỏi: «Ngươi không thích cái tên này đúng không?»
Hắn ủy khuất nhìn ta, gật gật đầu.
Mắt ta tràn đấy ý xấu, cười nói: «Không thể được, ta rất thích cái tên ‘Tiểu thỏ tử’ này. Hơn nữa từ hôm nay trở đi ta chính lão đại của ngươi, ngươi phải nghe lời ta. Cho nên ngươi không có quyền lựa chọn.»
Được rồi, ta thừa nhận ta chính là muốn trêu đùa bán yêu này. Nghĩ thế nào ta cũng là xà yêu có tu vi hơn năm trăm năm, sao có thể đem theo một tiểu yêu mới sinh bên người được. Ngươi nói xem.
Không để ý đến sự chống cự của Tiểu thỏ tử trong tay, ta kẹp ngang người hắn đi vào trong nhà.
Sau khi hồi phủ, chuyện đầu tiên ta làm chính là ra ao gọi cá chép tinh lên, sau đó đem Tiểu thỏ tử đặt vào trong tay nàng.
Cá chép tinh không rõ ý tứ của ta, cũng không lập tức vứt bán yêu trong tay đi. Ngược lại nhướng mày chế nhạo hỏi: «Xà yêu chết tiệt, đây là gì? Là con riêng của ngươi ở bên ngoài sao?»
Ta đi! Não của cá chép tinh nàng có lẽ rớt ở đâu mất rồi, ta có thể sinh ra hồ yêu sao, nàng có phải không có mắt không. Thế nhưng những lời mắng chửi đó ta cũng không nói ra miệng.
Đấu võ mồm với nàng chính là hạ thấp phẩm vị của chính mình.
Vì vậy ta nói: «Đúng vậy, ngươi đến cái này mà cũng nhìn ra a.» Ta cười nói.
Sau đó nhếch miệng, dưới ánh mắt kinh ngạc của cá chép tinh, ta nói: «Đây là con của ta và thiếu gia nhà ngươi, ‘Tiểu thỏ tử’, ngươi hãy chăm sóc hắn cho tốt!»
Ta nghĩ đầu óc của cá chép tinh có lẽ đang vô cùng hỗn loạn. Con riêng của ta và Yêu Nhi, bán hồ yêu có tên là ‘Tiểu thỏ tử’.
Thừa dịp nàng còn chưa khôi phục tinh thần, ta liền lén trốn đi, tránh việc nàng đem ‘Tiểu thỏ tử’ trả lại cho ta. Ta cũng không muốn làm nhũ mẫu a.
Chưa chạy được bao xa, ta chợt nghe tiếng mắng chửi oang oang của cá chép tinh truyền đến: «Xà yêu đáng chết, ngươi đùa giỡn ta!»
Ta thật sự là đang đùa giỡn nàng, thế nhưng cuối cùng cá chép tinh cũng đành phải ôm bán yêu chìm vào đáy ao, ta chỉ biết nàng thích trẻ con, không biết Tiểu thỏ tử thì như thế nào.
***
Kể từ hôm đó, quyền nuôi nấng bán yêu rơi vào tay cá chép tinh, mà chuyện đi Tô Châu lại trở thành chuyện cấp bách hàng đầu.
Hứa Tiên bị áp giải đi Tô Châu được mười ngày thì ta và tỷ tỷ lên đường.