(Thanh Xà) Lòng Ta

Chương 18: Chương 18: Mùa Mưa Ở Tô Châu




Trong “Ngô quận chí”, Phạm Thành Đại* đã từng viết rằng: “Trên trời có thiên đường, dưới đất có Tô Hàng.” Một câu này đủ để chứng minh sự xinh đẹp, giàu có và đông đúc của Tô Châu cùng Hàng Châu. Khác với Hàng Châu, Tô Châu là vùng thành cổ sông nước, cầu nhỏ, con người, tất cả đều mang đậm hơi thở lịch sử.

(*) Phạm Thành Đại: (1126-1193), tự Trí Năng, hiệu Thạch Hồ cư sĩ, người Ngô Quận (nay thuộc Giang Tô, Ngô Huyện, Trung Quốc), là thi nhân đời Nam Tống. Cha mẹ mất sớm, gia cảnh bần hàn, đỗ tiến sĩ năm Chiêu Hưng thứ 14 (1154) đời Tống Cao Tông.

Ở giữa ngã tư đường, ngay cả trái tim thường ngày hấp tấp của ta cũng trở nên yên tĩnh.

Chỉ tiếc tỷ tỷ không có lòng dạ thưởng thức cảnh đẹp trên đường, chỉ biết hỏi thăm Hứa Tiên ở đâu.

Thực ra đối với yêu mà nói, tìm một người không khó. Cái khó chính là phải giải thích với Hứa Tiên như thế nào, giải thích số bạc đã hại hắn bị áp giải tới Tô Châu. Đương nhiên, chuyện này không cần ta quan tâm, tỷ tỷ chắc là đã cân nhắc từ trước rồi.

Xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ miên. Hai câu này rất hợp với tình cảnh hiện tại.

Một ngày này, ở Tô Châu mưa như trút nước. Cơn mưa lớn gột rửa ngã tư đường, nhóm người bán hàng rong thu hàng đội mưa về nhà, chủ hiệu cầm đồ cũng đánh một giấc, nước mưa rơi trên mái ngói màu đen, vang lên từng tiếng lộp độp vui tai, giống như một màn diễn tấu hoa lệ.

Kịch hay lặng yên mà bắt đầu.

Ta ẩn thân, trốn trên ngã tư đường tận mắt chứng kiến vở kịch trong mưa này.

Cây nhãn thơm ngọt, lá xanh um tùm, tỏa ra mùi hương mê người. Những đóa hoa màu vàng đỏ bị mưa xối ướt, khẽ run rẩy, tựa như một khắc sau sẽ rớt khỏi cành, nhẹ nhàng rơi trên đất, lại bị người qua đường dẫm đạp dưới chân, hóa thành một vũng bùn…..

Dưới tàng cây, tỷ tỷ một thân áo trắng, váy dài, khăn choàng vai. Nàng không mở dù, để nước mưa tùy ý làm ướt gương mặt xinh đẹp của nàng, từng giọt nước mưa từ thái dương chảy dọc xuống, dừng trên khóe mắt, nàng hơi chớp mắt để ngăn bọt nước lại, rồi giọt nước lại bắt đầu lộ trình mới, dọc theo gò má chảy xuống cằm, rồi rớt xuống đất….

Ta đương nhiên biết dụng ý dầm mưa của nàng, bởi vì không lâu sau Hứa Tiên sẽ đi qua đây, nàng cần phải kiên nhẫn chờ đợi.

Ta ngừng thở, lẳng lặng chờ thanh niên áo lam đi đến. Xa xa dường như truyền đến tiếng của một hàng rèn, tiếng gõ đing đing đang đang. Tâm tư bay xa dần, không biết tiếng chuông của Hàn Sơn Tự một khắc sau có vang lên hay không?

Một lát sau. Quả nhiên, đúng như dự liệu của tỷ tỷ.

Thanh niên áo lam cầm một chiếc ô màu xanh xuất hiện ở đầu đường. Cán trúc, tám mươi bốn nan, đúng là một cái ô tốt, không phải là cái ô mà tỷ tỷ cho hắn mượn đấy sao?

Bọt nước chảy dọc theo mép ô, tí tách rơi trên mặt đất, tạo nên những vũng nước nhỏ, đỉnh giày của thanh niên áo lam bị thấm ướt một mảng, chắc là đã phải đi một quãng đường không ngắn để đến được đây.

Dần dần đến gần, một thân ảnh màu trắng lọt vào tầm mắt của hắn, hắn nhìn thấy nữ tử áo trắng đứng dưới tán cây.

Tỷ tỷ cũng cùng lúc hô lên tên của hắn: “Công tử…..” Thanh âm trăm chuyển ngàn hổi, khiến người ta có cảm giác thương tiếc nói không nên lời.

“Bạch cô nương….” Hứa Tiên kinh ngạc. Hắn chạy về phía tỷ tỷ, đưa ô lên che cho nàng.

Dưới một tán ô, hai người trung tố tình trường.

Đột nhiên, ta không hào hứng nữa, không muốn tiếp tục nhìn. Bầu không khí của bọn họ không thể chứa thêm người thứ ba. Có lẽ ta không nên tới đây, có lẽ ta ở lại căn phòng trong rừng trúc thì tốt hơn rất nhiều.

Trong lòng thầm cảm nhận được sự cô đơn, tỷ tỷ cuối cùng cũng mãn nguyện. Thế còn người ta muốn tìm thì đang ở đâu? Biển người mênh mông, ta làm sao để tìm được Yêu Nhi đây?

***

Ta băng qua ngã tư đường, thu hồi pháp lực. Nhìn dòng người đi đường bên cạnh ta, bọn họ sải những bước chân nôn nóng về nhà, bước ngang qua ta. Chỉ có ta là hoàn toàn khác biệt….

Hai bên phố Tô Châu có rất nhiều con hẻm nhỏ, thông về bốn phía, không biết sẽ kéo dài đến đâu.

Ta nhắm mắt lại, chọn một con hẻm yên tĩnh rồi đi vào, cho dù giờ ta có trở về cũng chỉ có cãi nhau với cá chép tinh, mà hiển nhiên là bây giờ ta không có tâm trạng ấy.

Ta chưa bao giờ là một người u buồn, nhưng những ngày mưa tựa như đặc biệt khiến người ta dễ dàng nhớ về quá khứ. Một đám người cưỡi ngựa xem hoa trước mắt ta.

Từ Yêu Nhi, Tiểu Nha, đến tỷ tỷ, Hứa Tiên, cá chép tinh, còn có bán yêu và hòa thượng….

Từ lần từ biệt trước, ta đã lâu lắm rồi chưa gặp hoàng thượng. Không biết hắn hiện tại có an phận ở trong chùa ăn chay niệm phật hay không. À mà, hắn cũng không phải loại chịu ở một chỗ như vậy, nhất định là đi khắp nơi bắt yêu rồi. Nhưng hiện tại ta và tỷ tỷ đã tới Tô Châu, sợ là một thời gian sẽ không thể đi tìm hòa thượng tính sổ.

Thế nhưng, không biết là ông trời nóng lòng muốn phản bác lại ta, hay là ta tuổi lớn nên mắt mờ. Lúc ra khỏi con hẻm nhỏ, hình như ta nhìn thấy một thân tăng bào màu trắng cùng áo cà sa của hòa thượng…..

Ta giật mình dừng bước, dụi dụi mắt, ta còn tưởng rằng năm trăm tuổi ở yêu giới không tính là già a, sao thế này? Ta đã bắt đầu mờ mắt rồi sao?

Ta dụi dụi mắt xong, lắc đầu. Chăm chú nhìn về phía mái hiên nọ, vui vẻ.

Sao lại là già rồi nên mờ mắt được chứ, cách đó không xa người chống pháp trượng, nâng bát, không phải là hòa thượng mấy ngày trước vừa lừa ta đấy sao.

Hắn đứng dưới mái hiên nhà người ta, tăng bào màu trắng bị ướt trên bả vai. Hắn đang nói chuyện với chủ nhân của ngôi nhà đó, sau đó chắp tay cúi đầu, khẽ hô A di đà phật.

Lòng ta thầm nghĩ, liền hiểu ra. Hắn nhất định là đang hóa duyên cho người nọ.

Chỉ thấy người nọ như để chứng minh sự phỏng đoán của ta, bước vào rồi bước ra. Trong tay cầm một bát gạo lớn đổ vào bát của hòa thượng, hòa thượng thiện chí nở nụ cười.

Quả nhiên, hòa thượng chính là đến hóa duyên cho người nọ.

Thế nhưng, hắn hóa duyên sao lại hóa ở đây, chẳng lẽ ngôi chùa lớn như vậy cùng Hàng Châu không đủ để nuôi sống hắn sao?

Ta nghĩ hoàng thượng nhất định là ăn quá nhiều, nên mới bị trụ trì đuổi đi.

Ta bị suy nghi này chọc cười. Đứng tại chỗ nhìn hòa thượng xin gạo, đội mưa đi ra khỏi mái hiên, cái đầu trọc lập tức bị dầm ướt, nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Sau đó, hăn xoay người gật đầu với người nọ lần nữa, đối phương cũng vẫy tay từ biệt với hắn.

Ô, hòa thượng đó đúng là rất được hoan nghênh.Trong lòng ta thầm kinh ngạc, khó tránh khỏi có chút ghen tỵ. Dựa vào cái gì mà yêu quái chúng ta lại bị đánh bị giết chứ?

Nghĩ xong, hòa thượng đã đi được khá xa. Nhìn bóng dáng màu trắng đi trong mưa, ta thầm mắng hòa thượng ngu ngốc, mưa không biết mở dù, ngã bệnh thì làm sao? Thế nhưng ngã bệnh thì càng tốt! Ai bảo hắn gạt ta chứ. Vậy mà còn bảo người xuất gia không nói dối…..

Ta dậm chân, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cất bước đuổi theo.

Ta la lên phía sau lưng hắn: “Này, hòa thượng ~ Thức ăn trong chùa không đủ, nên ra ngoài tìm thức ăn sao?”

Hắn hiển nhiên là rất sửng sốt, quay đầu lại, không ngờ ở Tô Châu lại gặp ta, há miệng nói: “Xà…..”

Ta biết, hắn nhất định là muốn nói ‘xà yêu’. Nhưng trên đường người qua lại tấp nập, để người ta nghe được sẽ rất phiền toái. Ta mở to mắt ngăn cản: “Hòa thượng chết tiệt, nói bao nhiêu lần rồi, là Tiểu Thanh!”

Hắn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra hai chữ ‘xà yêu’ kia. Tựa như biết ta đang lo lắng điều gì, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Tiểu Thanh cô nương…..”

Tiểu Thanh cô nương…..

Hắn xưng hô như vậy, làm cho ta ngẩn ra.

Hắn vậy mà lại gọi tên của ta! Hơn nữa ta còn cảm thấy thanh âm của hòa thượng lúc này đặc biệt dễ nghe.

Hòa vào tiếng mưa rơi tí tách trên đường, âm sắc của hắn lộ vẻ mờ ảo, mông lung.

Không biết vì sao lòng ta nhất thời chấn động. Ngoại trừ Hứa Tiên, hắn chính là nam nhân đầu tiên gọi tên của ta, Hứa Tiên gọi ta như vậy thì thôi, nhưng hòa thượng…..

Ta lắc đầu, có lẽ ngày mưa chết tiệt này đã quấy nhiễu ta, nên ta mới bất thường như thế.

Không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt hắn, ta cưỡng chế tiểu quỷ tác quái trong lòng mình, nhìn hắn.

Mưa phùn làm ướt khuôn mặt tuấn dật của hắn, nước mưa từ cằm hắn rớt xuống. Gạo trong bát cũng bị thấm ướt.

Ta lần nữa lại cảm thán sự ngu ngốc của hòa thượng, trời mưa cũng không biết tìm chỗ mà trú. Ta hoàn toàn quên mất chuyện ta gọi hắn lại, nên mới khiến hắn dầm càng nhiều mưa hơn.

Trời mới biết ta bị quỷ ám hay là gì. Tóm lại đợi đến lúc ngửi thấy mùi đàn hương từ người hòa thượng truyền đến ta mới phản ứng lại.

Xong rồi, hòa thượng nhất định là giở yêu thuật với ta rồi.

Hắn vẫn đang nhìn ta, cau mày.

Cuối cùng bị hắn nhìn đến quẫn bách, ta bất an nói: “Hòa thượng, ngươi đừng hiểu lầm, ta là tới tìm ngươi tính sổ thôi! Lần trước chuyện ngươi lừa ta bế Tiểu thỏ tử về, ta còn chưa tính đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.