“Hòa thượng, ngươi đừng hiểu lầm, ta là tới tìm ngươi tính sổ thôi! Chuyện lần trước ngươi lừa ta bế Tiểu Thỏ Tử về nhà còn chưa xong đâu!” Ta khẩn trương nắm chặt cán ô, tựa như muốn che dấu sự bất an trong lòng.
Nói thật, hiện nay quan hệ của ta với hoà thượng có chút tế nhị, ta là xà yêu, hắn hòa thượng bắt yêu. Rõ ràng là quan hệ thù địch, nhưng nhiều lần gặp mặt hắn vẫn không thu ta. Sự xuất hiện của Tiểu Thỏ Tử lại càng phá vỡ sự cân bằng trong mối quan hệ của hai người, bằng hữu không ra bằng hữu, kẻ địch cũng không ra kẻ địch.
Lúc này ta và hắn không ra tay đánh nhau, đã xem như không tệ rồi.
Bên tai truyền đến giọng nói nghi hoặc của hoà thượng: “Tiểu Thỏ Tử?”
Giọng hắn vừa trầm vừa nhẹ, nếu không phải thính lực của ta tốt thì chỉ sợ đã không nghe thấy.
“Đúng, chính là con hồ yêu kia, tên đó là ta đặt cho hắn.” Ta đáp xong, bất lộ thanh sắc nhìn hòa thượng, theo bản năng muốn xem xét vẻ mặt của hắn.
Chỉ thấy khuôn mặt luôn nghiêm túc của hắn nhu hòa không ít, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười như có như không, mày hơi nhướng lên, nếu không phải chúng ta đứng gần nhau, có lẽ ngay cả ta cũng không thể phát hiện được.
Hắn giờ đang cười nhạo cái tên mà ta đặt đấy à? Câu hỏi liền bị ta buột miệng thốt lên.
“Này, ngươi cười gì đấy? Tên ta đặt thì có gì mà buồn cười như vậy?” Hình như có chút lạc đề.
“Không, ngươi hiểu lầm rồi.” Hòa thượng nhàn nhạt đáp, cũng không giải thích gì thêm.
Hai người trầm mặc trong chốc lát.
Lúc này mưa đã nhỏ đi không ít, nước trên mái hiên chảy xuống không còn gấp gáp như trước. Bước chân của người qua đường cũng dần chậm lại. Nhưng vẫn vô cùng yên tĩnh…
Không gian yên tĩnh đến mức ta có thể nghe được tiếng hô hấp của mình và hơi thở vững vàng của hoà thượng. Vạt áo ướt của hắn dán chặt vào ngực, gần như xuyên thấu, có thể nhìn thấy vồng ngực phập phồng lên xuống, hòa thượng thoạt nhìn không cường tráng lắm, nhưng không ngờ cơ thể lại rắn chắc như vậy.
Có lẽ là do quanh năm bôn ba bên ngoài, nên màu da của hắn không trắng nõn như Hứa Tiên, mà lại có màu lúa mạch.
Vẻ mặt hắn lãnh đạm, chút nước mưa còn sót lại trên đầu chảy qua mày, qua mắt hắn. Mặc dù đôi mắt của hắn trắng đen rõ ràng, vô cùng sạch sẽ, nhưng liếc mắt một cái lại khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Thế nhưng vừa rồi hắn đối với chủ nhà kia lại rất hiền hoà.
Bây giờ, hòa thượng nhất định là đang khinh thường ta nên mới trầm mặc như vậy…….
Nghĩ cũng đúng, một hòa thượng như hắn có thể nói gì với một yêu quái chứ. Mà ta hiện tại có nên phá vỡ sự trầm mạc này, rồi làm khó hắn về chuyện hắn lừa ta lần trước không?
Hắn ngắt lời ta như vậy, làm ta suýt chút nữa quên mất nguyên nhân mình gọi hắn lại.
“Hòa thượng!” Nghĩ đến đây, ta cuối cùng cũng không kìm chế được nữa, thốt lên.
Hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt sáng rực, khuôn mặt không chút biến sắc.
Năm trăm năm qua ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào mà không mang theo chút mục đích gì như vậy.
Trước đây, ánh mắt của nam nhân nhìn chúng ta ra sao, ta đều thấy rõ ràng, cho dù hắn có cật lực che dấu như thế nào đi nữa. Ví dụ như Hứa Tiên lần đầu nhìn thấy tỷ tỷ, hay là tên công sai tới cửa ngày đó.
Hòa thượng này là người đơn thuần nhất mà ta từng gặp. Trong lòng hắn có lẽ chỉ tồn tại mấy chuyện bắt yêu, còn những cái khác, thế nào hắn cũng không để vào mắt…….
Nhìn vào một đôi mắt như vậy, những lời làm khó hắn lại lưỡng lự bên môi, cuối cùng vẫn không thốt ra.
Ta nhíu mày, vẻ mặt có chút kỳ quái. Lại sợ hắn nhận thấy ta có điểm bất thường, vì thế đành phải vội vàng đổi đề tài: “Này, hòa thượng. Ngươi muốn đi đâu? Mưa lớn, ta tiễn ngươi…….”.
Ta nghĩ, lúc này ta nhất định là bị cái gì đó ám rồi, nếu không sao có thể nói ra những lời như thế?
Ngay cả hòa thượng cũng thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn ta, nhưng hắn cũng không phản bác, còn mặt dày nói: “Vậy làm phiền Tiểu Thanh cô nương…”
Ta không biết hắn có ý gì. Nhưng một câu ‘Tiểu Thanh cô nương’ này hắn nói còn thuận miệng hơn lần trước.
Làm ta có cảm giác mình thật sự là một cô nương bình thường, ngay cả trái tim lạnh lẽo cũng bắt đầu gấp gáp đập thình thịch.
Ta cắn môi, miễn cưỡng nói với mình: Tiểu Thanh, đừng đắc ý, hòa thượng vui vẻ hòa nhã với ngươi chẳng qua là vì không thấy ngươi làm chuyện gì xấu, lại từng có chuyện thỉnh cầu ngươi, nên mới như vậy. Ngươi đừng để bị hắn lừa, đừng quên hắn là hòa thượng nổi danh nhất yêu giới – Pháp Hải đại sư!
***
Trong cơn mưa phùn, dưới một tán ô, áo trắng và áo xanh, một cô nương trẻ tuổi và một hoà thượng tuấn lãng. Đúng là một sự kết hợp kì dị, tuy nhiên bởi vì mưa rơi, nên không có ai rảnh rỗi mà chỉ trỏ chúng tôi.
Hòa thượng nói, hắn hiện giờ đang ở trong ngôi miếu đổ nát phía trước, cách nơi này không xa. Ngôi miếu đổ nát kia rốt cuộc đổ nát đến bao nhiêu, hắn vẫn chưa nói, dù sao ta cũng không có hứng thú.
Điều duy nhất ta cảm thấy hứng thú, chính là mục đích hòa thượng đến Tô Châu. Hắn sẽ không phải thật sự ở trong chùa thiếu cái ăn, nên mới đến Tô Châu đấy chứ? Trong lòng ta tò mò vô cùng.
Sau đó liền không nhịn được mở miệng hỏi.
“Hòa thượng, ngươi đến Tô Châu làm gì? Không phải là đến đây kiếm thức ăn đấy chứ?”
Thoáng chốc hòa thượng nhíu mày, một khắc ấy bầu không khí yên tĩnh giống như đột nhiên nổi mưa rền gió dữ.
Gió thổi bất thình lình làm cho ta có chút không thể thích ứng. Ánh mắt thản nhiên của hắn sắc bén hơn không ít, giống như chim ưng bay liệng phía chân trời, hắn mở môi, ngữ khí tràn đầy sự nghiêm túc.
“Bắt yêu!”
Phải rồi! Ta đến tột cùng là đang mong đợi cái gì vậy!
Trong đầu hòa thượng chỉ có hai chữ ‘bắt yêu’. Muốn hắn ở trong chùa ăn chay niệm phật, đoán chắc hắn sẽ buồn bực mà chết mất, hòa thượng cũng không phải là loại người vô trách nhiệm……
Thế nhưng trong thành Tô Châu rốt cuộc là có loại yêu quái gì chứ? Có thể khiến cho hoà thường ngàn dăm xa xôi chạy tới đây, chắc hẳn là một đại yêu quái.
Ví dụ như tỷ tỷ vậy, tu luyện trên ngàn năm.
Tỷ tỷ ! ! !
Nghĩ vậy, ta lập tức dừng bước.
Hòa thượng không phải là tới bắt tỷ tỷ đấy chứ? Ngẫm lại, lần trước lúc ta lỡ miệng nói muốn lấy chồng, phản ứng của hắn mãnh liệt như thế. Chẳng lẽ hắn biết tỷ tỷ muốn thành hôn với Hứa Tiên nên mới đuổi tới đây?
Nhất thời, hàn ý từ lòng bàn chân xông thẳng lên, lan ra toàn thân.
Nếu hắn muốn bắt tỷ tỷ, ta nhất định sẽ giúp tỷ tỷ, thế nhưng tỷ tỷ từng nói rằng hòa thượng không phải là loại người mà ta và nàng có thể đánh lại. Nếu tỷ tỷ bị bắt, thì phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, hai ta chân giống như được đúc bằng chì, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi. Ta đứng ở tại chỗ, không lâu sau liền nhận được ánh mắt ngạc nhiên của hòa thượng.
Hắn cho rằng ta nhớ ra chuyện gì đó.
Hắn nói: “Nếu ngươi có việc thì cứ đi trước, không cần…”
“Không, ta đưa ngươi đi!” Ta kích động ngắt lời hòa thượng.
Buồn cười, ta còn chưa thăm dò rõ ràng chuyện bắt yêu của hòa thượng, sao có thể tay không mà trở về, đưa tỷ tỷ vào chỗ nguy hiểm được?
Tuy lúc này thái độ của hòa thượng đối với ta rất ôn hòa, nhưng ta vẫn không biết chắc là hắn đang nghĩ cái gì. Đợi đến lúc hắn biết được ta là nghĩa muội của tỷ tỷ, rất có thể hắn sẽ trở mặt.
Bây giờ, ta sao không nhân cơ hội này lôi kéo hắn, cũng cho tỷ tỷ có thời gian chuẩn bị chu toàn.