(Thanh Xà) Lòng Ta

Chương 5: Chương 5: Nghĩa Khí Và Tha Thứ




Ngày hôm sau ta lại hùng dũng oai phong khí thế bừng bừng lắc lắc thân mình đi tìm Yêu Nhi giằng co, lúc này ta đã quen rồi, căn bản không cần Tiểu Nha đến dẫn đường.

Hiển nhiên, hôm nay tính khí Yêu Nhi thần hiển linh nên tốt hơn không ít, lúc ta vào thì thấy hắn đang nằm trên giường đọc sách, oang oang đọc thành tiếng, mỗi chữ mỗi câu đều rõ ràng:

«Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm!

Thanh Thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai!

Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề!»

Hắn đọc xong gật gù đắc ý, ta lại một câu nghe cũng không hiểu.

Thấy ta đến, hắn bỏ quyển sách xuống, như thấy bảo bối mà chạy đến trước mặt ta: «Tiểu Thanh, ngươi đến rồi à. Ngươi xem, trong thơ có tên của ngươi, ‘thanh’ này chính là ‘thanh’ trong Tiểu Thanh đấy.»

Ngón tay không dài không ngắn của hắn chỉ vào chữ đó.

Mùi mực trên sách vẫn hun cho ta đau cả đầu như trước, nhưng ta vẫn theo ngón tay hắn nhìn chữ đó một lần.

Cho dù làm rắn thì không cần học văn hóa, nhưng người nửa mù chữ chung quy vẫn dễ nghe hơn người thất học, học xong tên ta coi như là rắn nửa mù chữ.

Đáng tiếc chữ ‘thanh’ này đối với ta mà nói quả thực có chút khó khăn, ngang một nét dọc một nét, so với mùi mực còn khiến ta đau đầu hơn. Ta nhìn nửa ngày vẫn không tìm được quy luật, tức giận thè lưỡi ra liếm cái chữ đó, ta không tin sau khi ăn nó xong còn có thể không hiểu!

Loài người không phải đã nói rồi sao, muốn học cái gì thì trước tiên phải đem nó nhai cho nhuần nhuyễn đã rồi mới hiểu được, mặc dù ta không muốn ăn giấy có mùi mực, nhưng liếm một cái thì vẫn có thể chịu đựng được.

Chỉ là Yêu Nhi nhìn động tác của ta xong, lập tức nhanh tay lẹ mặt rút quyển sách trước mặt ta lại.

«Tiểu Thanh, ngươi không thể làm dơ nó được, sách này là ta lén trộm trong thư phòng của phụ thân ra, sau này vẫn phải trả lại.» Hắn cẩn thận ôm sách vào lòng: «Mẫu thân thường nói cho đọc thơ phong hoa tuyết nguyệt, nàng vẫn vĩnh viễn không hiểu ý cảnh duyên dáng trong thơ, Tiểu Thanh, ngươi cũng cho là vậy đúng không?»

Ta không thấy thơ có chỗ nào đẹp, dù sao ta vẫn nghe không hiểu. Ta không phản ứng lại, lén liếc mắt nhìn điểm tâm chiều của hắn hôm nay.

Yêu Nhi thấy ta không phản ứng, lại cầm sách đặt trước mặt ta: «Tiểu Thanh, ngươi không thích thơ sao? Nếu không thì ta đọc cho ngươi một lần nữa, ngươi nhất định sẽ thích…..»

Hắn nói xong quả thực lại đứng lên vừa đọc vừa gật gù đắc ý.

Ta bất đắc dĩ liếc mắt xem thường một cái, ai muốn nghe ngươi đọc thơ chứ!

Chờ hắn đọc xong, hắn liền khẩn trương nhìn về phía ta: «Tiểu Thanh, ngươi thích không?» Trong mắt hắn tràn đầy mong đợi, nhìn ta không chớp mắt.

Ta bỗng dưng cảm thấy áp lực rất lớn, cũng giống như lão rùa già đeo cái mai nặng sợ di chuyển đến mấy cũng không bằng sợ leo. Cuối cùng ta chỉ có thể thè lưỡi đầy ý tứ, ừ, rất hay, ta rất thích….

Sau đó Yêu Nhi liền vui vẻ: «Ta biết Tiểu Thanh sẽ hiểu mà…..»

Hiểu cái đầu ngươi! Ta hiện chỉ muốn ăn bánh đậu xanh trên bàn của ngươi! Ngươi đồng ý không!

«Ừ, muốn ta đọc một lần nữa sao?» Hắn cảm giác bản thân mình rất tốt đẹp, hoàn toàn chìm đắm trong biền thơ.

Ta mặc kệ, ta mới không cần nghe hắn đọc thơ gì đấy. Ta ngoắt ngoắt cái đuôi chuẩn bị nhảy từ trên giường xuống, rồi lại nghe hắn hỏi: «Tiểu Thanh, ngươi muốn đi đâu thế, không nghe ta đọc thơ sao?»

Ta liếc mắt xem thường, ta không muốn nghe không được sao? Vì thế ta liền làm một chuyện rất ngu ngốc, ở trên giường hắn lăn một cái, lộ ra cái bụng màu trắng…..

Ta nghĩ, ta gần đây nhất định là tiếp xúc với lão chó vàng ở sân trước quá nhiều, bằng không sao lại học theo cái bộ dáng xấu xí của hắn chứ.

Yêu Nhi thấy bộ dáng ta như vậy liền nở nụ cười, hắn rốt cuộc cũng buông quyển sách trên tay xuống: «Tiểu Thanh, ngươi đây là đang làm nũng với ta sao?»

Có ngươi làm nũng ý! Ta xì xì hai tiếng, lộ ra răng nanh, há to miệng bày tỏ bất mãn của mình.

«A, ta hiểu rồi, ngươi đói bụng đúng không!» Hắn vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ.

A, hắn cuối cùng là hiểu như thế nào? Ta còn không hiểu đây? Nhưng cũng tốt, hắn cuối cùng cũng xuống giường thay giày, đem bánh đậu xanh trên bàn đặt trước mặt ta: «Đến đây, Tiểu Thanh, ăn đi….»

Hắn ghé vào mép giường, khuôn mặt gầy yếu làm nền cho ánh mắt dịu dàng, đen láy, nhìn chằm chằm ta.

Ta có chút ngại ngùng, dùng khuôn mặt đó nhìn ta, mặc dù ta rất tự tin về sức hấp dẫn của mình, nhưng cũng không thể ra sức mà nhìn như vậy a! Hay là, hắn cũng muốn ăn?

Ta nghĩ đến đó, liền dùng đầu đẩy miếng bánh đậu xanh tới trước mặt Yêu Nhi.

Được, miếng này là của ngươi, nhưng toàn bộ trong chén đều là của ta, không cho phép ngươi giành!

Yêu Nhi sửng sốt, cầm lấy miếng bánh đậu xanh hỏi ta: «Tiểu Thanh, ngươi đây là cho ta sao?»

Ta vẫn le lưỡi với hắn như cũ.

Hắn cười với ta, bỏ miếng bánh đậu xanh vào trong miệng, nhai hai ba miếng: «Ăn ngon thật!»

Cười đến mức khó coi, tròng trắng mắt cũng không thấy luôn! Miệng có phải sắp nứt rồi không a! Ta ở trong lòng thầm nói xấu Yêu Nhi, nhưng hắn vẫn cười xán lạn như cũ….

***

Để tránh hắn còn muốn cướp bánh đậu xanh của ta, ta dùng thân thể vây cái chén lại, khiến cho hắn không thể với tay đến.

Yêu Nhi thấy bộ dáng bảo vệ thức ăn của ta, che miệng cười: «Tiểu Thanh, ngươi yên tâm, ta không giành của ngươi đâu, ngươi cứ từ từ mà ăn a.»

Lời hắn vừa nói xong, cửa đã két một tiếng, mẫu thân của Yêu Nhi tới.

Đừng hỏi ta làm sao mà biết, mẫu thân của Yêu Nhi thích trang điểm, ta mỗi lần ở xa đều có thể ngửi thấy được. Nàng vừa mở cửa ta đã ngửi thấy mùi trên người nàng.

Yêu Nhi vừa thấy mẫu thân hắn mở cửa, liền nhanh tay lẹ mắt lấy chăn trùm lên người ta. Cũng đúng lúc mẫu thân bước vào, hắn nói: «Mẫu thân, sao người lại tới đây?»

«Đến xem con không được sao? Tiểu tổ tông, con sao lại xuống giường, bệnh còn chưa khỏi đâu!» Giọng nói của mẫu thân Yêu Nhi vừa mềm mại lại vừa dễ nghe, ở trong tai ta giống như một khúc hát ru vậy.

«Mẫu thân, con đã khỏe rồi.» Hắn ngồi lại mép giường, lấy tay sờ trong chăn, phỏng chừng sợ ngồi đè lên ta. May mắn là ta đã dự đoán trước, trốn vào sâu bên trong, nếu không bữa tối hôm nay của Yêu Nhi đã là canh rắn rồi…..

«Dù khỏe cũng phải lên giường nằm a…..Ô, con vừa xem sách sao?» Xem ra Yêu Nhi chỉ nghĩ đến ta, quên không giấu quyển sách rồi, coi như hắn có nghĩa khí, chuyện ăn nước bọt chim én sẽ không so đo cùng hắn nữa. Ta lấy khối bánh đậu xanh trong mền cắn một miếng.

«Mẫu thân….Con chỉ xem…..» Thanh âm của Yêu Nhi thấp xuống, nghe đuối lý không thôi.

Cuối cùng quyển sách vẫn bị mẫu thân của Yêu Nhi lấy đi, lúc Yêu Nhi bỏ cái chăn ra, hắn liền tủi thân nhìn ta: «Tiểu Thanh, quyển sách có tên ngươi bị mẫu thân lấy đi rồi….»

Lúc đó ta đã ăn xong bánh đậu xanh, uốn uốn cái bụng phồng lên khẽ liếc Yêu Nhi một cái.

Tiểu hài tử, không phải chỉ là một quyển sách hay sao! Lần sau Thanh lão đại ta trộm về cho ngươi là được! Ta cao ngạo ngửa đầu, chuẩn bị xuống giường. Cũng không biết có phải do ta ăn nhiều hay không, trọng lượng cơ thể rõ ràng đã vượt quá giới hạn, không cẩn thận mà té từ trên giường xuống.

Ai ôi, cái đuôi đau quá….

Ta lắc lắc cái đuôi, chợt thấy Yêu Nhi nở nụ cười: «Tiểu Thanh, ngươi thực ngốc….»

Ngươi mới ngốc, cả nhà người đều ngốc chết! Ta sẽ không trộm sách cho ngươi nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.