Lần thứ hai ta đến nhà Yêu Nhi chơi đùa thì đã là nửa tháng sau…….
Ta tuyệt đối không thừa nhận rằng ta muốn đi ăn trộm bánh bao thịt đại thẩm phòng bếp làm! Thế nhưng hôm đó trên đường đến phòng bếp thì gặp Tiểu Nha nhà đại thẩm, không nghĩ nhiều ta lập tức đi theo nàng, chuẩn bị chiếm tiện nghi.
Không ngờ lần này Tiểu Nha lại bị đại thẩm bắt gặp.
Trong lúc ta đang uể oải định quay về, thì chợt nghe đại thẩm nói: «Tiểu Nha, tiểu thiếu gia mắc mưa, bệnh còn chưa hết, ngươi đưa tổ yến đến cho hắn. Nhớ đừng làm đổ đấy!»
Tiểu Nha đúng là đáng thương, chẳng những không được ăn bánh bao thịt, còn phải chạy việc cho đại thẩm.
Chỉ có điều ta vừa nghe nói Yêu Nhi bị bệnh, liền lập tức vui vẻ.
Ta còn chưa quên mối thù Yêu Nhi nắm đuôi ta xách lên đâu, đó quả thực là lần nhục nhã nhất đời ta. Còn nhớ loài người có một câu nói mà ta rất thích, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ cũng chỉ mới chậm nửa tháng.
Dịp tốt như thế này mà không báo thù, chẳng phải quá lãng phí sao!
Thừa dịp hắn bệnh phải lấy mạng hắn!
Quyết định xong, ta liền đi theo Tiểu Nha, chuẩn bị thuận thế lẻn vào phòng Yêu Nhi.
***
Tiểu Nha ngược lại rất nghe lời đại thẩm phòng bếp, dọc đường mặc dù nhìn tổ yến rất thèm, nhưng vẫn nhịn xuống. Tới trước phòng Yêu Nhi nàng gõ cửa, sợ hãi nói: «Tiểu thiếu gia, ta mang thức ăn đến rồi……»
Thật ra ta biết Tiểu Nha rất sợ Yêu Nhi, một người chủ nhân, một người là đầy tớ, địa vị rõ ràng. Ấn tượng lúc trước của ta với Yêu Nhi không tốt, đại khái là cũng là bị Tiểu Nha ảnh hưởng. Ai bảo lúc nào ta cũng đi theo nàng ăn vụng thức ăn cơ chứ.
Tiểu Nha mở cửa, ta thừa dịp bọn họ không chú ý nhảy vào trong. Chờ đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, ta mới ngẩng đầu lên quét mắt nhìn căn phòng.
Bày trí trong phòng vô cùng đơn giản, ngoại trừ một cái bàn với bút lông và sách vở ra thì cũng không còn gì có thể thu hút sự chú ý của ta nữa.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc trộn lẫn với mùi mực, hun cho ta đến đau đầu chóng mặt, thiếu chút nữa đụng phải cái bàn. Ta nghĩ, kiếp trước ta nhất định có huyết hải thâm thù với Yêu Nhi, nếu không vì sao mỗi lần gặp hắn ta đều xảy ra chuyện xui xẻo.
Ta bò về phía giường của Yêu Nhi, nhưng chưa kịp bò lên giường của hắn thì đã nghe thấy tiếng hắn ho khan, xem ra bệnh tình không nhẹ. Lúc này không cười nhạo hắn vài tiếng thì còn đợi đến khi nào…..
Hì hục hì hục bò lên giường, chui vào trong chăn, muốn dọa hắn một trận.
Ta há to miệng, từ trong chăn hắn thò đầu ra, đầu lưỡi dài phun phì phì. Ta không tin không dọa được hắn…..
Chỉ tiếc ta đã quên một việc, đối phương cũng không phải một tiểu hài tử bình thường. Nếu là trẻ con nhà bình thường nhìn thấy rắn, có ai không khóc oa oa đi tìm phụ thân mẫu thân đâu, mà Yêu Nhi kia chẳng những không khóc còn to gan lớn mật nắm đuôi của ta.
Cho nên lúc này đây ta vẫn không thành công hù dọa hắn, hắn chỉ làm đổ một chút canh tổ yến lên trên chăn.
Sau đó ho khan hai tiếng, nở nụ cười với ta: «Con rắn nhỏ, lại là ngươi a!» Hắn ngược lại còn nhận ra ta.
Đúng vậy, chính là ta. Tiểu hài tử, ngươi có ý kiến sao?
Ta nghĩ vậy, kiêu ngạo ngẩng ngẩng đầu, đáng tiếc đối phương trước sau vẫn không thể lý giải được ý tứ của ta.
Yêu Nhi bưng tổ yến đặt lên chiếc ghế bên giường: «Lần trước làm ngươi ngã đau đúng không? Nhưng ta cũng không phải cố tình, nếu Lí quản gia nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ bắt ngươi đem đi hầm canh rắn. Con rắn nhỏ, ngươi về sau thấy hắn nhớ trốn xa một chút. Khụ khụ khụ……»
Hắn vừa nói chuyện vừa ho, cầm lấy khăn tay lụa màu trúc xanh lên che miệng.
Nghe xong những lời này, lại nhìn khuôn mặt gầy yếu tái xanh của hắn, ta thật không đành lòng. Lại nói tiếp, hắn cũng là vì ta nên mới dầm mưa…..
Nhưng hắn làm dám cầm lấy đuôi của ta!
A…..Hắn cũng vớt ta từ trong nước lên……
Nhưng hắn còn ném ta văng ra ngoài!
A….Đó là vì hắn nhìn thấy Lí quản gia…..
Lòng ta rối rắm, cái đuôi màu xanh quất một vòng.
Cuối cùng nghĩ tới lời A Hổ nói với ta trước khi ra khỏi rừng, A Hổ là một con hổ già, là lão đại trong cánh rừng mà ta sinh ra, chỉ có điều đã nhiều năm rồi ta chưa quay lại nơi đó.
Năm ấy lúc ta rời đi, A Hổ nói: «Thanh Xà, làm lão đại ngươi phải nhớ kỹ hai chữ này, đó là ‘tàn nhẫn’, phải tàn nhẫn với người khác! Nếu không người phải chịu thiệt sẽ chính là ngươi.»
Đúng vậy, ta nhất định là chưa đủ tàn nhẫn, cho nên mới không thể đánh thắng A Hổ, mới không được làm lão đại.
Vừa nghĩ như vậy, ta liền le lưỡi, mắt lóe lên nhìn Yêu Nhi.
Xem ra ta còn chưa cắn ngươi, thì thù này vẫn chưa thể trả, ta còn mặt mũi nào để gặp đám tiểu đệ bên ngoài chứ!
Ta còn đang nghĩ nên cắn vào cổ hắn hay vào tay hắn mới tốt thì, không ngờ hắn lại đi trước một bước gọi ta: «Con rắn nhỏ, ngươi lẽ lưỡi là vì đói bụng sao? Muốn ăn tổ yến của ta không?»
Tổ yến!
Ta chưa từng được ăn món này, nhưng ta biết đây là đồ tốt! Đại thẩm phòng bếp khỏi phải nói đã giấu kỹ bao nhiêu, ngay cả Tiểu Nha cũng chưa được ăn, ta thường ngày luôn thấy Tiểu Nha nhìn tổ yến đại thẩm nấu mà chảy nước miếng……
Sao có thể không ăn, đương nhiên là phải ăn rồi. Về phần báo thù gì đó, nó là cái gì? Ta còn không nhớ rõ, ta là một con rắn thiện lương, một con thanh xà thiện lương!
Ta uốn eo, bò nhanh lên tay Yêu Nhi, tin tưởng với trí thông minh của hắn thì nhất định là biết ý tứ.
Quả nhiên, ngay sau đó Yêu Nhi nở nụ cười với ta: «Con rắn nhỏ, ngươi quả nhiên là đói bụng!»
Vì thế ta lại một lần nữa thè lưỡi, Yêu Nhi liền đem bát tổ yến đặt trước mặt ta. Hắn làm động tác chớ lên tiếng với ta: «Con rắn nhỏ, ngươi ăn cũng được, nhưng đừng nói với Lí thẩm nha, nếu không thẩm ấy sẽ tức giận! Đây là bí mật của chúng ta!»
Lí thẩm mà hắn nói chính là đại thẩm phòng bếp.
Ta chớp chớp đôi mắt rắn, ta có thể chạy đến trước mặt nàng nói ta ăn tổ yến nàng nấu được sao? Nàng không đem ta đi hầm canh là may lắm rồi!
May mà Yêu Nhi vẫn rất nhanh phản ứng lại: «A, ta quên mất, ngươi không nói được, tất nhiên là không thể đi tìm Lí thẩm.»
Ta húp vài miếng tổ yến, lười phản ứng lại với câu nói của hắn.
«Dù sao ngươi vẫn hiểu được lời ta nói…..» Hắn nói rất khẽ, như chỉ nói cho mình hắn nghe, ta cũng không để ý.
***
Thừa lúc ta đang ăn, hắn lén sờ lên lớp da rắn của ta, ta liếc mắt nhìn hắn một cái.
Nể mặt phần tổ yến này, ta không so đo với hắn, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ thầm, ta quả nhiên là một con rắn hào phóng khoan dung.
Chờ ăn uống no nê xong, ta liền bò đến bên gối hắn le lưỡi.
Yêu Nhi cầm chiếc khăn tay màu trúc xanh lau miệng cho ta, ta ăn no xong rồi cũng lười di chuyển, cứ kệ hắn đi. Thực ra làm rắn đâu để ý mấy việc như thế, ta từ nhỏ đến giờ ăn xong chưa bao giờ lau miệng……
Nhưng khăn tay của Yêu Nhi lại mang theo mùi hương lá trúc đặc biệt dễ chịu, ta hài lòng liếc nhìn hắn.
Hắn liền nhếch miệng nở nụ cười với ta: «Con rắn nhỏ, ngươi quả nhiên có thể hiểu được lời ta nói!»
Hắn cười đến rực rỡ, chói cả mắt của ta.
Lời hắn nói không phải quá vô nghĩa sao, ta mặc dù chưa biến hình, nhưng cũng xem như là hoàn mỹ, nếu không lúc ăn trộm bánh bao thịt, đã bị đại thẩm phòng bếp bắt từ lâu rồi!
Yêu Nhi rút ra được kết luận này thì vô cùng hưng phấn, hắn nói: «Trong ao nhà ta thiếu mất hai con cá chép cũng là do ngươi ăn vụng đúng không, ngươi chắc chắn là đang tức ta vì đã ném ngươi đi….»
Cũng đoán đúng được một nửa.
Hắn còn chưa nói hết: «Vậy là chúng ta huề nhau, người về sau không được ăn bọn nó nữa.»
Ai muốn ăn, có ngon đâu mà ăn! Ta cả giận nói.
«Được rồi, con rắn nhỏ, để ta đặt cho ngươi một cái tên, dù sao gọi con rắn nhỏ con rắn nhỏ mãi cũng không tốt.» Ta thấy Yêu Nhi chắc chắn là bị thiếu thốn tình thường, bằng không sao lại nói nhiều với một con rắn như ta vậy chứ.
Nếu không thì là do hắn cô đơn quá mức rồi.
«Gọi là Tiểu Thanh đi….Ngươi xem, ngươi là một con rắn màu xanh, mà màu ta thích nhất cũng là màu xanh, nên gọi là Tiểu Thanh đi.»
Này, cũng không thể tùy tiện như vậy a!
Nếu ta là một con rắn trắng, màu mà ngươi thích cũng là màu trắng, vậy chẳng lẽ ta đây phải lấy tên Tiểu Bạch sao? Ngốc chết!
Còn nữa, chẳng lẽ ta và Tiểu Nha cùng một cấp bậc à? Tiểu Nha, Tiểu Thanh….Ta và nàng cũng không phải cùng một mẹ sinh ra!
Tiểu hài tử, ta vốn nghĩ người đọc qua nhiều sách, tên ngươi đặt nhất định cũng tình thơ ý họa, không ngờ ngươi cũng chỉ là một cái bị thịt! Vì sao không đặt là Xuân Hoa, Thu Nguyệt chứ!
Ta mặc dù một bụng oán giận, nhưng cuối cùng vẫn phải tiếp nhận cái tên này, không cần gì khác, chỉ cần hắn không gọi ta là con rắn nhỏ con rắn nhỏ là tốt rồi, ta tốt xấu gì cũng đã hơn một trăm tuổi, cứ bị hắn gọi như vậy mãi cũng rất mất mặt a.
***
Hôm ấy tâm tình ta vô cùng tốt, lần đầu tiên được ăn tổ yến, còn có một cái tên.
Nhưng chờ đến khi ta về khoe thì chim én liền che miệng nở nụ cười, nàng nói: «Thanh lão đại a ~ tổ yến ngươi nói, thực ra chính là nước miếng của ta…..»
Lúc này ta lập tức ói lên ói xuống! Tiểu hài tử chết tiệt kia, ngươi cư nhiên lại dám gạt ta ăn nước miếng của chim én! Ta nhất định không đội trời chung với ngươi!