Pháp chưởng của hòa thượng vừa đánh về phía ta.
Lòng ta âm thầm mắng một tiếng, tung dảy lụa màu xanh, bay lên cành trúc né tránh.
Chẳng qua lúc này bộ dáng của ta có chút chật vật, phép tránh mưa bị một chưởng kia đánh tan, mưa to đánh vào người ta không thương tiếc, nháy mắt thấm ướt người ta.
Ta giận dữ nhếch mày lên nói: «Hòa thượng, ngươi không biết phải trái!» Tuy miệng trách cứ, nhưng mắt ta lại bắn về phía một dòng sóng tình, dùng hết sự yêu mị từ trước đến nay.
Nhưng rõ ràng là hòa thượng không hiểu phong tình, hắn lại mắt lại, chắp hai tay lẩm nhẩm một câu ‘A di đà phật’.
Hắn nói: «Xà yêu, niệm tình bản tính các ngươi lương thiện, tốt bụng giúp người khác, bổn tọa phá lệ cho ngươi một con đường sống, thiện tai thiện tai. Còn không mau đi đi.»
Hắn từ đầu đến cuối không nói cùng ta một câu nào ra hồn, mở miệng ngậm miệng đều là xà yêu, làm đầu ta phát đau.
«Biết chúng ta bản tính chúng ta thiện lương, vì sao mở miệng ngậm miệng đều kêu xà yêu…..» Ta hất một sợi tóc mai bị mưa thâm ướt nói.
Hắn vẫn như trước từ từ nhắm mắt: «Yêu chính là yêu….»
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo! Trong lòng ta hừ nhẹ một tiếng, nhưng trên mặt ta lại tươi cười, tay đùa giỡn một lọn tóc, nói với hắn: «Hòa thượng, ta có tên, gọi là Tiểu Thanh!»
Đôi mắt đang nhắm của hắn khẽ động, nhưng vẫn lần tràng hạt trên tay nói: «Đại uy Thiên Long, Chư phật từ bi. Thiện ác đều có báo ứng, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Xà yêu, ngươi chỉ cần tu hành….»
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng vào tai ta lại như có thêm một chút nghiêm túc.
Mắt ta khẽ động, cân nhắc lời hắn nói một lúc lâu mới hiểu được ý tứ trong đó. Nửa câu đầu là ca ngợi Phật tổ, nửa câu sau là nói với ta, ý của hắn đơn giản là: Ngươi chỉ cần tu hành là được rồi, cái khác cũng đừng nghĩ đến. Hắn đây là đang cảnh cáo ta đi….
«Ta tất nhiên là biết….» Ta bĩu môi lẩm bẩm, lại không chịu buông tha, bám riết hỏi đến cùng: «Hòa thượng kia, ngươi tên là gì vậy?»
Hắn mở mắt ra, nhíu mày nhìn ta, nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến, hắn lại nhắm mắt, lần tràng hạt không trả lời câu hỏi của ta.
Ta nghi hoặc nhìn lên người mình một cái, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao hắn lại nhắm mắt. Lúc này y phục lụa mỏng dán lên da thịt của ta, lộ ra đường cong, cánh tay trắng nõn dưới lụa mỏng màu xanh khẽ ẩn khẽ hiện. Mặc dù ta đã làm phép, nhưng tóc bị mưa làm ướt nhẹp vẫn nhỏ giọt như trước, bọt nước theo sườn mặt ta đi qua cổ, chảy xuống vạt áo.
Ta nhếch môi lên cười, hóa ra hòa thượng cũng chỉ là một nam nhân bình thường….
«Hòa thượng, vì sao ngươi không nhìn ta?» Ta thừa nhận, ta là cố ý hỏi hắn.
Ta không cười ra tiếng, nhưng hắn dường như vẫn biết ta đang cười. Hắn nhíu mày, chắp tay lần tràng hạt trước ngực: «A di đà phật, phật môn quan trọng nhất là thủ hộ sắc giới.»
Lời này hắn nói với ta, cũng như là nói với chính mình…..
Ta nhịn không được nở nụ cười, tỷ tỷ luôn nói hòa thượng Kim Sơn Tự lợi hại, không phải cũng chỉ là phàm nhân thôi sao, gì mà thế gian tất cả đều là hư vô, căn bản đều chỉ dùng để lừa gạt tiểu hài tử.
Không đợi ta đạt được ý nguyện, hắn nghe xong tiếng cười của ta thì lập tức giơ thiền trượng, vòng sắt phát ra tiếng vang lanh lảnh xuyên thấu lay động trong đầu ta không ngừng. Ta bị hắn dọa cho hoảng sợ, chợt nghe hắn nổi giận nói: «Yêu nghiệt, ngươi tự tu hành cho tốt đi, hết thảy đều phải xem vận may của ngươi…..»
Xà yêu nháy mắt trở thành yêu nghiệt, có thể thấy được hắn thực sự tức giận, nếu không niệm tình ta và tỷ tỷ hảo tâm cứu phụ nhân kia, lúc này chỉ sợ ta chạy trởi không khỏi nắng.
Hắn lưu lại một câu rồi ngoảnh đầu bước đi. Tăng y màu trắng cùng áo cà sa dần đàn biến mất ở cuối rừng trúc……
Ta đã biết sự lợi hại của hắn, cũng không dám gọi hắn lại một lần nữa.
Nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất, ta lẩm bẩm thì thì: «Hòa thượng? Cũng chỉ là phàm nhân mà thôi…….» Không phải cũng một cái mũi hai con mắt sao……
***
Hắn rời đi không lâu thì bầu trời cũng quang đãng trở lại, rừng trúc u ám trong khoảnh khắc cũng sáng lên. Ngày xuân qua đi, dải cầu vồng thứ nhất trải dài trên bầu trời, biểu thị một mùa hè lại đến…..
Trong lúc ánh mặt trời đang rơi trên cỏ tươi cùng bùn đất, một luồng sáng màu tím lóe lên làm lóa mắt ta. Ta che mắt lại, nhặt đồ vật phát sáng trên mặt đất lên.
Phật châu?
Chuỗi vòng ánh lên tia sáng màu tím nhàn nhạt, linh khí ngưng tụ không tan. Ta cầm nó để sát vào mũi ngửi, một mũi đầy mùi đàn hương, không phải của hòa thượng kia thì còn có thể là của ai?
Ta ném nó lên không trung rồi lại bắt lấy, hòa thượng, cái này xem như quà nhận lỗi vì đã làm ta sợ đi…..
Nhìn thấy cầu vồng rực rỡ, lại nhặt được phật châu, tâm tình ta quả thực không tồi.
Cũng đúng lúc tiếng gọi của tỷ tỷ từ trong rừng trúc truyền đến, không biết vì sao, lòng ta bỗng dưng hoảng hốt, vội vàng giấu phật châu vào trong ngực.
Vừa giấu phật châu xong thì tỷ tỷ đã ở trước mặt ta, một thân bạch y, mày nhíu lại mang theo sự khẩn trương. Thấy ta vô sự liền thả lòng nét mặt: «Tiểu Thanh, ta bình thường dạy ngươi như thế nào?»
Ta biết nàng lo lắng cho ta.
«Tỷ tỷ, ngươi xem, ta không phải là không có việc gì sao?» Nói xong ta nắm lấy làn váy, dạo qua một vòng trước mặt nàng.
Thấy bộ dáng ta lúc này không giống như là đang có việc gì, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó trừng mắt liếc ta một cái: «Tiểu Thanh, quần áo của ngươi sao lại ướt như vậy?»
Ta le lưỡi nói: «À! Quên không làm phép!»
Ta không thể nói với nàng là ta bị Pháp Hải dọa cho hoảng sợ nên mới làm đứt pháp thuật, nếu không nàng nhất định sẽ lại mắng ta một trận cho coi.
«Hòa thượng kia đâu?» Nàng lại nhíu mày hỏi ta.
«Hắn nói niệm tình chúng ta hảo tâm giúp người khác, muốn chũng ta tự tu hành cho tốt, rồi đi…..»
«Quả thực là vậy sao?» Nàng nghi hoặc liếc nhìn ta.
Ta gật đầu. Để tránh nàng tiếp tục truy vấn, ta lập tức chuyển chủ đề: «Tỷ tỷ, đứa nhỏ của phụ nhân kia đã được sinh ra chưa?»
Biểu tình của nàng lúc này mới ấm áp một chút, cười nói với ta: «Sinh rồi, là một bé trai……»
«Nhưng mà ta lại thích bé gái cơ…..»
Bé trai có gì tốt chứ? Pháp Hải động tý là gọi xà yêu, yêu nghiệt, Yêu Nhi cũng thích cả ngày cùng ta giảng đạo lý, không thì cũng trốn ở trong phòng đọc sách. Chơi còn không vui bằng Tiểu Nha nhà đại thẩm phòng bếp, ngày trời quang thì đá cầu trong sân, trời mưa thì đi ăn cụng đồ ăn đại thẩm nấu.
Tiếc là ta đã quên, những người này đã sớm mất rồi…..
Tỷ tỷ nghe ta nói như vậy, không khỏi nhíu mày: «Tiểu Thanh, ngươi thích thì có ích gì. Bọn họ là người, chúng ta là yêu…..»
Ta hiểu ý của nàng, người khác với yêu….
Thần, nhân, quỷ, yêu, tứ giới, cấp bậc được xếp theo thứ tự, chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới, bọn họ không cần sự yêu thích của ta.
Thấy bộ dáng của ta như vậy, nàng nhấc tay áo làm phép cho ta, một thân thanh y của ta liền khô ráo trở lại.
«Tiểu Thanh, chúng ta phải về rồi…..»
Ta cũng quên luôn một chút ưu thương lúc nãy, cười hì hì kéo tay nàng nói cảm ơn.
Lúc gần đi, ta nhìn thoáng qua dải cầu vồng trên bầu trời, sờ phật châu trong ngực, nhớ tới hòa thượng kia. Do dự một lát rồi vẫn là dè dặt hỏi tỷ tỷ.
«Tỷ tỷ, hòa thượng Kim Sơn Tự lợi hại như vậy sao?»
«Nếu không hợp lực của hai chúng ta lại thì có thể chiến thắng.» Nàng quay đầu nhìn ta, ngữ khí trả lời ta vô cùng nghiêm túc.
«Tỷ tỷ, hòa thượng kia tên là gì?»
«Pháp Hải…..» Nàng đáp.