Thấy tỷ tỷ cười như vậy, ta nhất thời ngượng đỏ mặt. Không thèm quay đầu lại chạy ra cửa. Trên đường không khỏi bị cá chép tinh cười nhạo: «Thanh Xà, muốn đi Tô Châu thì mau đi đi. Trả lại nhà với gương cho ta.»
Sao ta có thể để nàng ta như ý chứ, hừ lạnh một tiếng nói: «Yên tâm, ta đi Tô Châu nhất định sẽ đưa ngươi đi cùng. Sau đó ở trong nhà xây cho ngươi một cái ao nhỏ!»
«Thanh Xà đáng chết, phải xem ngươi có bản lĩnh ấy không đã!»
«Được, ngươi chờ đấy.» Ta nhún vai, đối phó với cá chép tinh thật không thú vị. Cũng tốt, tỷ tỷ sau này ở bên Hứa Tiên rồi nên có lẽ sẽ không có ai đi theo ta nữa, vậy cứ thoải mái đùa giỡn với cá chép tinh đi, xem như giết thời gian là được rồi.
Ta lần đầu tiên cảm thấy cá chép tinh cũng không tệ lắm.
Mấy ngày rồi mới quay lại rừng trúc, ở đây vẫn không có gì thay đổi. Trúc xanh vẫn như trước, núi non bị mây mù che phủ, những tiều phu đốn củi không dám đi vào một mình, chỉ sợ lạc đường.
Mưa nhiều ngày nay, lá trúc dường như càng xanh thêm. Ta đưa tay ngắt lấy một chiếc lá, đưa đến bên miệng, thổi lên một điệu dân gian du dương. Thế nhưng, vẫn không thể thổi ra âm thanh trong trẻo như Yêu Nhi, như có thể gột tẩy tâm hồn mệt mỏi.
Đế giày lún sâu trong bùn nhão, để lại những dấu chân. Gần đến phòng trúc, ta lại có chút thấu hiểu gần hương tình khiếp* mà loài người nói đến. Mới rời đi mấy ngày, mà giống như ta đã trăm năm chưa về.
(*) Gần hương tình khiếp: Đại khái là càng đến gần quê hương thì lại càng có chút cảm giác hồi hộp, lo sợ vì lâu rồi chưa về.
Cước bộ chậm lại, ánh mặt trời chiếu lên mặt ta.
Ta hít sâu một hơi, muốn đến gần, nói lời chào tạm biệt với nó trước khi đi.
Lúc này, trong phòng trúc liền truyền đến những tiếng động nhỏ, tựa như tiếng nữ nhân đang khóc!
Ta nhất thời ngẩn ra, sau đó giận dữ. Kẻ nào dám to gan như vậy! Lại dám thừa dịp ta và tỷ tỷ đi vắng, chim gáy chiếm cành chim khách!
Bất chấp gần hương tình khiếp, ta tăng nhanh cước bộ, đồng thời còn nghe thấy một tiếng động khác. Tiếng trẻ con khóc, cùng tiếng pháp trượng gõ trên mặt đất.
Hai tiếng động này, ta hình như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó.
Hắn một thân tăng y cùng áo cà sa bạch sắc, sừng sững đứng trong mưa, khăng khăng gọi ta là ‘xà yêu’, ‘yêu nghiệt’, rồi lại không dám nhìn ta. Không phải là hòa thượng chất phác cổ hủ đó thì còn là ai nữa?
Còn có một nữ nhân đang khóc đến tê tâm phế liệt? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lòng hiếu kỳ của ta trỗi dậy, chẳng lẽ hòa thượng đã làm ra chuyện gì không tốt với nữ nhân kia sao?
Ta bắt đầu tưởng tượng ra bộ dáng hòa thượng sáp lại gần nữ nhân kia, nhưng ta nhanh chóng bị ý nghĩ đó khiến cho sởn da gà. Thật sự không thể tưởng tượng ra bộ dáng đó của hòa thượng, hắn ngay cả ta mà cũng thấy chướng mắt, đừng nói nữ nhân bình thường này!
A? Vì sao ta lại nghĩ như vậy? Hắn thích loại nữ nhân nào đâu có liên quan gì đến ta!
Không đúng, hiện tại không phải lúc để nghĩ đến chuyện này!
Ta dùng khinh thân thuật, tới gần phòng trúc, muốn tìm hiểu đến cùng.
May mà cửa phòng trúc không đóng. Không, có lẽ phải nói là phòng trúc không có cửa. Ta dễ dàng có thể nghe thấy tình hình bên trong.
Hòa thượng và đứa trẻ mà phụ nhân ôm trong lòng.
Tóm lại là một tổ hợp vô cùng kỳ quái, rất không hòa hợp.
Phụ nhân này cũng là người quen, chính là người mà ta cùng tỷ tỷ che mưa giúp. Đứa trẻ trong tay nàng có lẽ là đứa trẻ mà ngày đó ta với tỷ tỷ cứu.
Thế nhưng, hòa thượng đang muốn làm cái gì?
Vẻ mắt hắn nghiêm túc, đưa tay nắm lấy đứa trẻ….
Ô, chẳng lẽ đó là con riêng của hắn? Ta mở to hai mắt nhìn, không biết vì sao hô hấp có chút hỗn loạn.
Hiển nhiên, ý nghĩ này vừa xuất hiện lại càng khiến ta càng hoảng sợ, vội vàng cẩn thận đánh giá người phụ nữ kia. Mắt rất to, da rất trắng, đôi môi anh đào đỏ mọng, bộ dáng ôn nhu yếu đuối, ở nhân gian cũng coi như là mỹ nữ, thế nhưng vẫn không bằng ta với tỷ tỷ.
Chẳng lẽ hòa thượng thích loại này, nên lần đó mới không mắc mưu của ta?
Hừ, phẩm vị của hòa thượng cũng quá kém! Đáy lòng ta đột nhiên nổi lên một chút lửa giận, chết tiệt, nếu để người khác biết, ta không phải là rất mất mặt sao!
Thế nhưng, ta nhanh chóng biết mình nghĩ sai. Đứa trẻ kia không phải con riêng của hòa thượng, nhưng là của người phụ nữ kia cùng một hồ yêu sinh ra – bán yêu.
Việc của hòa thượng đơn giản chỉ là tới thu con bán yêu này.
Ta thầm nghĩ, đúng là tác phong của hòa thượng, thật không biết hắn cả ngày ngoài việc thu yêu còn làm được gì khác không nữa!
***
Nghĩ thì nghĩ, bầu không khí trong phòng vẫn căng thẳng như cũ.
Hòa thượng giơ bát*, giọng nói không có nửa phần thương hại, cúi đầu nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực nói: «Ta niệm tình ngươi bị hồ yêu mê hoặc mới sinh ra nghiệt súc này, mau đem nó giao cho ta.»
(*) Bát: Chén thuốc mà nhà sư thời xưa hay dùng.
«Pháp sư, ta không biết hồ yêu bán yêu gì cả. Ta chỉ biết, đứa nhỏ này là con ta, là khúc thịt trên người ta a. Ngài mở lòng từ bi buông tha cho nó, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, ta sẽ không để nó làm bất cứ chuyện xấu nào!»
Người phụ nữ ôm đứa trẻ rơi lệ, đầu dập xuống đất trước mặt hòa thượng, trên cái trán trắng nõn loang lổ vết máu.
Lại nhìn hòa thượng, hắn nhìu mày không nói, tựa như đang động lòng trắc ẩn.
Nhưng khi nhìn đến đứa trẻ một lần nữa, liền thu lại sắc mặt: «Yêu quái chính là yêu quái, chờ hắn lớn lên, cả ngươi hắn cũng sẽ ăn!»
Xì, hòa thượng chính là hòa thượng, suốt ngày cho rằng yêu quái sẽ ăn thịt người. Ta và tỷ tỷ không phải không ăn thịt người đó sao, hắn nghĩ thịt người ngon lắm đấy à! Vừa nhìn thấy người chúng ta liền chảy nước miếng? Buồn cười, cũng không phải toàn bộ yêu quái đều ăn thịt người nhé!
Thế nhưng, ta biết hòa thượng vì sao không đáp ứng yêu cầu của người phụ nữ đó.
Bởi vì trong nháy mắt hắn nhìn người phụ nữ dập đầu, hắn đã thấy trong mắt đứa trẻ lóe lên u quang. U quang mãnh liệt như lang như sói, nó từ khi sinh ra đã có linh trí, lúc nhỏ đã dã tính khó thuần, vậy sau này lớn lên, sợ là sẽ đi gây họa khắp nơi.
Hòa thường nhất định sẽ không lấy tính mạng của người ta ra mà đánh cuộc,
Người phụ nữ kia nghe xong khóc càng tê tâm phế liệt, càng ra sức dập đầu trước mặt hòa thượng, Có lẽ nàng biết chỉ cần nàng dừng lại, hòa thượng sẽ vô tình mà cướp đi đứa con của nàng.
Thế nhưng, hòa thượng so với tưởng tượng của nàng còn vô tình hơn.
Giữa rừng trúc yên tĩnh, ta chăm chú nhìn được toàn bộ. Chuyện sắp xảy ra, ta có lẽ cả đời cũng không đoán được.
Phụ nhân thấy bất luận thế nào cũng không lay động được hòa thượng, một giọt nước mắt cuối cùng rơi trên mặt đất, nàng rốt cuộc cùng ngừng khóc và dập đầu.
Ánh mắt của nàng biến đổi, trong đó toát ra ánh sáng kiên nghị.
Nàng bắt đầu uy hiếp hòa thượng, nàng nói: «Nếu pháp sư muốn bắt con ta đi, vậy hãy giết ta trước.»
Có lẽ là bản tính của một người mẹ đã cho nàng sự kiên cường đó, vẻ mặt trong một khắc đó của nàng bị ta thu vào đáy mắt, ta không hiểu.
Ta không hiểu, loài người từ trước đến nay luôn là một sinh vật xảo quyệt, người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, danh ngôn ngàn đời. Nàng vì sao lại vì một đứa trẻ mới sinh mà phí hoài mạng sống của mình. Ta nghĩ, cho dù ta và tỷ tỷ có thân thiết, nhưng ta vẫn không thể nói ta sẽ vì nàng mà chết…..
Thế nhưng người phụ nữ đó lại nói được.
Trong lúc ta đang ngây người, hòa thượng mở miệng: «Ta sẽ không giết ngươi.»
Giọng nói của hắn như gió mát thấm vào ruột gan, nhưng vào tai của phụ nhân lại vô tình đến cùng cực, phá hủy phòng tuyến cuối cùng của nàng.
Ánh mắt của phụ nhân ngây dại, tựa như muốn khóc. Nàng hít hít mũi, cắn môi, chỉ vào tường nói: «Nếu pháp sư muốn bắt con ta, ta đây liền đập đầu chết trước mặt pháp sư!»
Giọng nói của nàng không ít hung ác, không giống như đang nói dối.
Nàng thấy hòa thượng không nói lời nào, lui ra sau vài bước, lại nhấn mạnh một lần nữa: «Ta không đùa đâu!»
Cả phòng im lặng, hòa thượng vẫn không mở miệng như trước, chỉ là hai mắt từ từ khép lại lần phật châu. Không khí trong phòng như đột nhiên bị rút sạch, giờ khắc này càng trở nên căng thẳng, ta ngay cả hô hấp cũng chậm lại, chỉ sợ phá vỡ bầu không khí mỏng manh này, sau đó liền hít thở không thông.
Ta đang nghĩ, nàng thật sự sẽ vì đứa trẻ trong lòng mà vứt bỏ mạng sống của mình sao? Thật ra ta vẫn không tin.
Hòa thượng mặc dù nhắm mắt sắc mặt không chút thay đổi, thế nhưng không biết vì sao ta lại biết trong lòng hắn lúc này nhất định là đang đấu tranh dữ dội. Hắn không thể tha cho bán yêu, sợ nó làm bậy, nhưng là không thể coi như không nhìn thấy sinh mệnh trước mắt được….
Vì thế trong phòng trúc vẫn trầm mặc như trước.
Phụ nhân đứng trước mặt hòa thượng thật lâu, một lúc sau, nàng cuối cùng cũng dùng hết dũng khí. Nàng bi ai nhắm mắt, xoa đầu đứa trẻ, nước mắt lại chảy dọc trên khuôn mặt nàng.
«Pháp sư, ta hiểu…..» Nàng đột nhiên nói, sau đó hát một khúc hát ru, giọng hát so với khóc còn khó nghe hơn.
Lúc này, ta và hòa thượng vẫn không hiểu ý tứ của ca khúc này.
Thậm chí phụ nhân còn thỏa hiệp, giao bán yêu trong tay ra.
Giọng ca của nàng tràn ngập sự bi ai cùng bất đắc dĩ, ta bắt đầu có chút không đành lòng. Chỉ có bán yêu ‘Ngọc Nhi’ vẫn còn mở to mắt.
Ta và hòa thượng có lẽ đều không ngờ được chuyện này, phụ nhân này vô cùng mạnh mẽ, giọng ca vừa ngừng, nàng còn chưa kịp lau nước mắt trên mặt, liền ôm đứa trẻ đập đầu vào tường.
Va chạm này gần như là xảy ra trong chớp mắt, không để bất luận ai có khả năng phản ứng.
Ngay sau đó, hòa thượng di chuyển, ta cũng di chuyển! Thân thể không tự chủ mà đi về phía phụ nhân kia…
Khoảng cách từ chỗ ta đứng đến phụ nhân quá xa, ta ngay cả một góc áo của nàng cũng không chạm được. Hòa thượng thật ra lại chạm được, nhưng là sau sự va chạm kịch liệt đó….
Máu tươi chảy xuống bên thái dương của phụ nhân, hòa thượng đỡ nàng, nhíu mày, miệng nói: «A di đà phật.»
Khuôn mặt kiên nghị cuối cùng cũng buông lỏng.
Mà ta cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn chuyện xảy ra sau đó.
Máu tươi mơ hồ trên mặt phụ nhân, nàng vẫn còn một hơi cuối cùng, hô hấp đứt quãng. Tất cả mọi người đều biết nàng sắp chết, chỉ là trong tay vẫn ôm đứa trẻ.
Đứa trẻ trừng mắt nhìn hòa thượng, phụ nhân nhìn về phía ta.
Nàng nhìn ta chỉ vào đứa trẻ, nói không nên lời.
Ta hiểu ý của nàng. Nàng đang muốn ta cứu nó.
Ta thừa nhận lúc này ta đã bị cái gọi là tình mẹ làm cho cảm động.
Trong khoảnh khắc đó, cánh tay nàng dùng một hơi cuối cùng để giơ lên cuối cùng cũng buông xuống. Một sinh mạng tan biết ngay trước mắt ta….
Nhưng trên mặt nàng vẫn không có chút hối hận nào, ngược lại an nhàn hiếm thấy.
Ta nhìn mi tâm đang nhăn lại của hòa thượng, đột nhiên hiểu ra. Nàng đây là đang trả thù hòa thượng, khiến lương tâm hắn không yên, khiến hắn cảm thấy có lỗi với đứa trẻ trong tay.
Đây đúng là canh bạc cuối cùng của phụ nhân.
Hòa thượng thở dài một tiếng: «Thí chủ hà tất phải làm như vậy, nhân yêu khác biệt, ngươi….»
Hắn cuối cùng vẫn không nói hết lời, chỉ yên lặng nhìn người đột nhiên xuất hiện là ta, niệm kinh Phật, siêu độ cho phụ nhân kia.
Mắt đứa trẻ bị hòa thượng đặt trên mặt đất đã sớm đỏ rực lên, nếu lúc này nó có năng lực, chắc chắn sẽ vọt tới trước mặt hòa thường, xuất thủ đánh hắn.
Chỉ mình ta ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nên làm gì cho phải.