Ta không biết lúc ta đuổi đạo sĩ đi, giữa tỷ tỷ và Hứa Tiên đã xảy những gì. Bọn họ lại quyết định ở chung cả đời. Ta nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của tỷ tỷ, không thể phản đối, chỉ có thể chúc mừng nàng.
Từ nay về sau nàng không còn là tỷ tỷ của một mình ta nữa, nàng còn là thê tử của người khác.
Nàng có lẽ không cần ta sống chung nữa rồi, cô đơn đã là quá khứ.
Có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, ngày mà nàng không cần ta nữa.
Sau đó….
Sau đó? Ta sẽ lại ở một mình, ta không thể tưởng tượng ra cảnh sống một mình sẽ như thế nào. Không còn Yêu Nhi, không còn tỷ tỷ, không còn ai cùng ta đi tiếp những năm tháng tiếp theo nữa.
A, không đúng. Hứa Tiên là người, hắn sống không quá trăm tuổi.
Cho dù tỷ tỷ có ở cùng hắn, bất quá cũng chỉ vài chục năm. Cuối cùng cũng sẽ chỉ còn lại ta với tỷ tỷ….
Thật may, chúng ta đều là yêu. Ta đột nhiên vui lên một chút.
Hứa Tiên, cho dù tỷ tỷ có thích hắn, hắn cũng không tranh được với ta, dù sao hắn cũng chỉ là loài người nhỏ bé.
Nghĩ vậy, lòng ta cũng từ từ thoáng ra, bởi ai cũng không thể cướp đi tỷ tỷ của ta. Chỉ cần chờ Hứa Tiên chết đi, nàng lại cùng ta quay về rừng trúc.
Ta coi như buông xuống được gánh nặng trong lòng, nghĩ thông suốt.
Chuyện thành thân cũng không đơn giản như tưởng tượng của ta.
Ngày hôm sau, Hứa Tiên bị quan phủ bắt, cùng ngày bị đày đi Tô Châu…..
Tội danh là – ăn trộm ngân ngố.
Tỷ tỷ nghe xong tin này, cả người liền ngẩn ra.
Sau khi lấy lại tinh thần, nàng liền ngoảnh đầu nhìn ta: «Tiểu Thanh, số bạc đó, muội lấy được ở đâu?»
Bạc? Ta nhanh chóng hiểu ra, bạc tỷ tỷ đưa cho Hứa Tiên là bạc ta lần trước đưa cho nàng. Không phải lấy trộm trong ngân khố quan phủ Hàng Châu sao?
Ta biết, nếu ta nói ra sự thật, tỷ tỷ nhất định sẽ mắng ta.
Nên ta mở to mắt mà nói dối: «Tùy tiện lấy từ một ngân khố thôi, muội làm sao mà nhớ được.»
Nàng trừng mắt nhìn ta nói: «Xem việc tốt muội làm đi!»
Ta có chút không phục, lúc nhận bạc nàng cũng không nói như vậy. Ta nhe răng nói: «Muội làm việc tốt gì! Tỷ nếu đau lòng thì đem muội đưa lên quan phủ đi, chuộc tội cho tướng công nhà tỷ a!»
Ta biết, sự bực bội mấy ngày nay của ta đại khái là bùng phát tại giờ khắc này, bộ dáng cố tình gây sự của ta nhất định rất khó coi.
Mà tỷ tỷ thấy bộ dáng của ta như vậy, lập tức nhíu mày cắn môi, nói: «Tiểu Thanh, đừng làm loạn….»
Ta cảm thấy vô cùng tủi thân, rõ ràng nàng nổi giận trước. Vì Hứa Tiên mà nổi giận với ta, trăm năm nay chưa từng có. Không phải chỉ là một nam nhân thôi sao? Nàng liền đem tình nghĩa tỷ muội của chúng ta vứt sang một bên.
«Muội sao dám làm loạn với tỷ chứ, dù sao tỷ cũng cảm thấy Hứa Tiên quan trọng hơn muội!» Cuối cùng, ta cũng đem suy nghĩ nghẹn trong lòng lâu nay nói ra.
Tỷ tỷ nghe xong cũng sửng sốt, nàng có lẽ không ngờ ta lại để ý chuyện này.
Nàng bình tĩnh nhìn ta, một lúc lâu sau không biết vì sao nàng lại che miệng cười, giơ ngón tay thon dài ra, điểm vào đầu ta một cái nói: «Tiểu Thanh, Hứa Tiên và muội không giống nhau. Muội và ta là tình tỷ muội, đây là tình thân mà loài người nói đến. Mà Hứa Tiên, lại chính là tình yêu….»
Lúc này, nàng cuối cùng cũng thừa nhận. Không phải vì muốn báo ân, mà là vì tình yêu của nàng. Nàng cũng đem ý niệm đắc đạo thành tiên mà quăng ra sau đầu.
Ta hỏi nàng: «Tình yêu? Tỷ không sợ không làm được thần tiên sao?»
Ta hỏi bất thình lình, hai sự việc không hề liên quan đến nhau, nhưng tỷ tỷ vẫn hiểu ý của ta. Tình yêu sẽ cắt đứt con đường đắc đạo thành tiên của nàng, nàng thật sự không quan tâm sao?
Sau đó, ta chỉ thấy thần sắc nàng khẽ biến đổi, lắc lắc đầu.
«Ta không hiểu….» Ta nói.
«Chờ đến lúc Tiểu Thanh gặp được người mình thích, sẽ hiểu được….» Nàng trả lời.
Hiện tại, ta tất nhiên vẫn không hiểu tâm tình của tỷ tỷ lúc nói những lời này, đợi đến khi ta hiểu được, thì đã sớm cảnh còn người mất.
Dù như vậy, trong lòng ta cũng vẫn không muốn Hứa Tiên ở cùng với tỷ tỷ. Bởi vì ta biết, mặc dù tỷ tỷ ngoài miệng nói vậy, thế nhưng thực tế nàng nhất định sẽ chọn Hứa Tiên. Bởi nàng vì Hứa Tiên, mà từ bỏ ước mơ lớn nhất của mình…..
Ta vẫn như cũ không muốn rời khỏi nàng, có lẽ là do ta sợ sự cô đơn.
***
Đến chiều, tỷ tỷ còn đang nghĩ cách cứu Hứa Tiên, thì quan sai đã tìm tới cửa.
Còn chưa vào cửa, quan sai đã ở bên ngoài gào to: «Bên trong có người không?»
Có lẽ là do quan phủ phái tới điều tra, nghĩ thế nào Hứa Tiên cũng không có bản lĩnh ăn trộm ngân khố, thế nên tiếp tục điều tra những người có tiếp xúc với hắn.
Tỷ tỷ liếc ta một cái, ý bảo ta đi mở cửa, lại nhắc nhở ta ngàn vạn lần không được để lộ.
Ta bĩu môi, trong lòng khinh thường, không phải chỉ là con người thôi sao. Dù sao cũng là ta gây chuyện, ta đây liền thay nàng giải quyết tên quan sai này. Xem nàng còn nỡ lòng nào trách ta nữa không.
Vuốt lại tóc cùng quần áo xong, ta mới mở cửa.
«Công tử, ngươi tìm ai?» Giọng nói mang theo chút quyến rũ vang lên.
Hắn lúc nhìn thấy ta, khí phách trước đó hoàn toàn biến mất vô ảnh vô tung, chỉ ngơ ngác mà đứng nhìn.
Lúc này, ta mới nhìn rõ khuôn mặt hắn.
A, quan sai này không phải tiểu ca bị nàng trêu chọc ở hậu việc lúc trước sao? Mắt to mày rậm, nhất định không sai. Sao lại là quan sai này? Nhớ tới bộ dáng chạy trối chết của hắn hôm đó, ta không khỏi buồn cười.
Nhưng ta biết hiện tại không phải là lúc cười người ta như vậy, tận lực thu lại nụ cười, không để hắn nghi ngờ.
Lại từ từ bước ra một bước, váy dài màu xanh uốn lượn, thân thể dựa bên cửa, trong mắt để lộ một chút sợ hãi.
Ta biết, nam nhân đều thích bộ dáng như thế này.
Sau một lúc sau, hắn mới hoàn hồn, giả bộ ho khan một tiếng. Thẳng lưng lại, nhớ tới việc chính, hỏi ta một câu, nhưng ngữ khí hung ác lúc trước rõ ràng đã ôn nhu hơn: «Cô nương, mấy ngày trước ngân khố Hàng Châu bị người ta ăn trộm.»
«Ừ.» Ta gật đầu, trong mắt lộ ra sự khó hiểu.
«Sáng nay, chúng ta đã tìm được năm mươi lượng bạc bị mất….» Lời này hắn nói được một nửa, rồi dừng lại một chút nhìn về phía ta. Có lẽ là muốn bắt được chút thông tin từ biểu tình trên mặt ta, ta làm sao có thể để cho hắn như ý?
Biểu tình vẫn khó hiểu như trước.
Hắn tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng bị ta lừa, mới tiếp tục nói: «Chúng ta tìm bạc được trên người một vị học đồ tại y quán tên là Hứa Tiên. Cô nương có biết người này không?»
«Hứa công tử? Biết biết….» Ta gật đầu, cho dù nói dối trước mặt hắn cũng vô dụng, quan sai đã điều tra ra Hứa Tiên từng tới đây, không bằng cứ thành thật mà thừa nhận.
Ta há miệng, một lúc lâu sau, mới giả bộ hiểu được ý tứ trong lời của hắn.
Kích động túm lấy tay áo hắn, khẩn trương nói: «Chẳng lẽ Hứa công tử nói số bạc đó là chúng ta đưa cho hắn?»
Vừa nói, ta vừa trợn mắt, nước mắt tủi thân chảy xuống.
Hắn bị ta kéo ống tay áo, hơi ngẩn ra. Ngượng ngùng sờ đầu: «Hứa Tiên không nói như vậy. Chỉ là….»
«Chỉ là sao?» Ta hỏi. Hứa Tiên kia cũng coi như có tình nghĩa, không khai ra ta và tỷ tỷ. Hắn đúng là có tâm thương hương tiếc ngọc, hơn hòa thượng chất phác cùng tên đạo sĩ thối kia nhiều lắm.
Trong lòng ta cũng đánh giá Hứa Tiên cao thêm vài phần, thế nhưng ta vẫn ghét hắn như cũ, vì hắn cướp đi tỷ tỷ bên cạnh ta.
«Chỉ là phụng mệnh tới điều tra thôi, cô nương đừng nên lo lắng.» Nói vậy chắc diễn xuất của ta đã khiến hắn động lòng trắc ẩn rồi, hắn vội vàng xua tay muốn an ủi ta.
«Đại ca, ta và tỷ tỷ nhà ta trong sạch, thư hương nhiều đời, thi lễ gia truyền….» Ta không ngừng cố gắng.
«Ta biết, cô nương như hoa như ngọc, đương nhiên sẽ không phải là kẻ trộm!» Hắn đáp.
Hắn lại dám nói với ta là hắn biết! Nếu cho hắn biết người hôm đó dọa hắn chạy là ta, không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào. Quả nhiên, đứng trước sắc đẹp, nam nhân nào cũng như nhau.
«Đại ca tin chúng ta là tốt rồi.» Ta thở phào trước mặt hắn, ta đặt trên ngực: «Đại ca, ta tên là Tiểu Thanh, tỷ tỷ của ta là Bạch Tố Trinh. Tỷ tỷ nhát gan, nếu đại ca muốn vào hỏi ngàn vạn lần đừng quá lỗ mãng….»
«Sẽ không, sẽ không….» Hắn xua tay: «Còn nữa, Tiểu Thanh cô nương, ta tên là Hà Lập.»
A, hắn còn tự báo danh. Ta nhất thời không kịp phản ứng lại, nhưng nhìn thoáng qua ánh mắt của hắn, ta liền hiểu được. Lần đầu tiên Hứa Tiên nhìn thấy tỷ tỷ, cũng là ánh mắt này.
Si ngốc, ngơ ngác….
Xem đi, ai nói công phu câu dẫn người khác của ta không đâu vào đâu nào.
Hi hi, đáy lòng ta thầm cười trộm. Cố tình xoay người, không để hắn nhìn mặt ta: «Hà đại ca, có muốn theo ta vào trong hỏi tỷ tỷ không?»
Vừa hỏi, khiến hắn nhớ tới việc chính, ho khan một tiếng. Thu lại thần sắc nói: «Ta biết cô nương không phải kẻ trộm, không vào quấy rầy nữa. Lần sau lại đến nhận tội với Tiểu Thanh cô nương….»
Hắn vỗ vỗ bội đao, xoay người rời đi.
Lần sau? Hắn thật thông minh, lại còn tìm cớ.
***
Ta đắc ý cười cười, bỏ chuyện hòa thượng cùng đạo sĩ lúc trước ra khỏi đầu.
Vừa vào cửa đang muốn giành công với tỷ tỷ một phen, không ngờ nàng lại mở miệng trước: «Tiểu Thanh, không ngờ muội vừa ra ngoài một ngày ngắn ngủi, lại thành thạo thủ đoạn nữ nhân như vậy….»
Hiển nhiên, đoạn đối thoại vừa rồi nàng đã nghe thấy. Ta bĩu môi, đến bên người nàng phản bác: «Tỷ tỷ, tỷ sai rồi. Đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn cơ bản của yêu mà thôi. Tỷ cũng đừng nói với ta, tỷ không thi triển mỹ nhân kế với Hứa Tiên nhé!»
Nàng nghe xong mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn ta: «Thì sao? Hắn bây giờ không phải bị đày đi Tô Châu rồi sao?»
«Tỷ tỷ không nghĩ ra cách cứu hắn?» Ta có chút khó hiểu, bởi vì trong mắt ta hầu như không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó tỷ tỷ.
«Không phải không có, nhưng cho dù có thể khiến hắn vô tội trở lại Hàng Châu, nhưng phải làm sao để che kín miệng lưỡi thiên hạ đây?»
«Tỷ tỷ, quan tâm đến người khác làm gì?»
«Tiểu Thanh muội không hiểu, miệng lưỡi con người rất đáng sợ. Làm người không giống với yêu….»
Được rồi, nàng quả thật hiểu biết hơn ta nhiều lắm. Ta ngậm miệng không nói lời nào, thật ra trong lòng ta, không cứu Hứa Tiên là tốt nhất. Tốt nhất về sau không nhìn thấy hắn nữa. Thế nhưng ta biết, tỷ tỷ tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Quả nhiên qua một lúc lâu, nàng đột nhiên mở miệng hỏi ta: «Tiểu Thanh, muội muốn theo ta đi Tô Châu không?»
«Tỷ muốn đuổi theo hắn?» Ta kinh ngạc hỏi.
«Hắn nói hắn muốn thành hôn với ta, phu xướng phụ tùy, ta tất nhiên phải đi theo hắn.»
Xong rồi, nàng đã bị Hứa Tiên mê hoặc hoàn toàn rồi.
«Tiểu Thanh, muội theo ta đi.» Nàng cầm tay ta, trong mắt lộ vẻ mong đợi.
Ta nghĩ đời này người ta không có biện pháp cự tuyệt nhất chính là tỷ tỷ, nàng trước kia thường nói ta dễ mềm lòng, khi đó ta còn không tin. Hiện tại bị nàng nhìn như vậy, ta thật sự có chút tin tưởng. Sắc mặt ngày thường vô cùng hung ác của ta một chút cũng không dùng được.
Quay đầu, giữ khoảng cách với tỷ tỷ. Nói với nàng: «Đi Tô Châu cũng được, thế nhưng muội phải về rừng trúc một lần….»
Ta nghĩ vẻ mặt của ta lúc này nhất định là vô cùng mất tự nhiên, nên mới không muốn để tỷ tỷ nhìn thấy.
Ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười kinh hỉ của tỷ tỷ vang lên: «Tiểu Thanh….»
Chết tiệt, ta nghe thấy nàng cười trộm!