Ngô Tuyết nhìn hộp quà sang trọng, làm bộ tùy ý mở ra nhưng đôi tay nhịn không được mà run rẩy. Tất cả đã bán đứng cô ta, cô ta không phải không quan tâm tới nói. Tiếc là, không ai nhìn thấy cảnh này.
Ngô Tuyết nhìn chiếc váy lưu sa, có vui mừng, có tức giận, cũng có lơ đãng. Cô giả bộ lơ đãng nhìn Thẩm Duy Nhiên, phát hiện cô ấy chỉ đang ngồi trên giường nghịch di động. Không biết tại sao, chính cô ta Ngô Tuyết lại cảm thấy bản thân được thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Tuyết nhìn vào WC, rồi quay đầu nhìn Thẩm Duy Nhiên, nói: “Nếu cậu đã đền chiếc váy này, nể mặt cậu, mình sẽ không truy cứu nữ, nhưng cậu tốt nhất nhắc nhở cô ta một câu, Ngô Tuyết này không phải người dễ trêu chọc, nếu có lần sau mình nhất quyết sẽ không bỏ qua.” Nói ra lời này, chỉ có mình cô ta biết bản thân khẩn trương thế nào.
Thẩm Duy Nhiên chỉ mãi chơi điện thoại, căn bản không hề có ý dừng lại nói chuyện với Ngô Tuyết. Thấy cô như vậy, cô ta tức giận tới ném chiếc váy lên giường, thuận tay cầm túi Chanel ra ngoài.
Loan Mộng ngồi xổm trong WC, nghe tiếng giày cao gót bên ngoài đùng đùng truyền tới. Cô biết Ngô Tuyết đã đi. Loan Mộng ôm chặt hai chân, cằm gác lên đầu gối, lựa tựa vào tường. Đây là thói quen của cô, giống như con nhím tự cuộn mình lại. Đây chính là trạng thái chuẩn bị tấn công kẻ địch, nhưng xét theo góc độ tâm lý, người như vậy thường khiếm khuyết cảm giác an toàn.
Thấy Ngô Tuyết đã đi, Thẩm Duy Nhiên mới thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ vừa rồi, gọi Loan Mộng: “Loan Mộng, mau ra đi, hôm nay Giang Thần Hi mời chúng ta ăn cơm, chúng ta nhất định phải no nê một phen đấy.”
Loan Mộng lau nước mắt, mở cửa, mỉm cười nhìn Thẩm Duy Nhiên: “Được, cậu không nói mình cũng không để ý, bụng mình hiện giờ đói lắm rồi.”
Thẩm Duy Nhiên nhìn Loan Mộng mỉm cười, trong lòng không khỏi xót xa. Cô thầm hứa: Loan Mộng, tất cả đều sẽ tốt thôi, bởi vì có mình ở đây.
Hai người cùng nhau xuống lầu, từ xa đã thấy Giang Thần Hi một mình đứng chờ. Xung quanh có không biết bao nhiêu nữ sinh đứng ngắm, cô không thể không thừa nhận, người này quả đúng chuẩn soái ca.
Nháy mắt thấy Thẩm Duy Nhiên đi xuống, Giang Thần Hi liền đưa mắt khóa chặt cô, giống như chỉ sợ một chút lơ đãng sẽ không thể tìm lại được hình bóng này. Mãi nhiều năm về sau, Giang Thần Hi vẫn luôn tự hỏi, bắt đầu từ khi nào anh đã trúng một loại độc tên Thẩm Duy Nhiên. Chất độc này một khi vào người sẽ chui vào xương tủy, sau đó đi vào trái tim, cả đời không thể chữa khỏi.
Giang Thần Hi chạy tới trước mặt Thẩm Duy Nhiên, hưng phấn nói: “Duy Nhiên, gần trường có quán ăn mới khai trương, chúng ta tới đó ăn đi! Cậu thích ăn cái gì?”
Thẩm Duy Nhiên nhìn nụ cười trong sáng của Giang Thần Hi, trong lòng khống chế không được mà nhớ tới một người, có lẽ Thẩm Duy Nhiên cũng trúng độc rồi, độc đã vào tận xương tủy. . Truyện Quan Trường
Cô không chút giữ ý, hai mắt sáng ngời: “Mình muốn ăn sườn heo chua ngọt, còn cả cá chua ngọt.” Nói xong, cô kéo ống tay áo của Loan Mộng, hỏi, “Loan Mộng, cậu muốn ăn gì? Hôm nay chúng ta không cần trả tiền đâu, có quý nhân trả giúp rồi.”
Loan Mộng nhìn Thẩm Duy Nhiên như thế, chỉ cười bất đắc dĩ, nói: “Mình không biết ăn gì cả, sao cũng được, dù gì món nào cũng giống nhau thôi.”
Thẩm Duy Nhiên và Loan Mộng đi trước, Giang Thần Hi đi theo sau, đối với sự chỉ trỏ xung quanh anh không hề để ý, bởi vì chỉ cần đi cạnh Thẩm Duy Nhiên như vậy, anh cũng cảm thấy hạnh phúc!