Không khí ở thành phố A không ô nhiễm như các thành phố khác, sáng sớm, xung quanh đặc biệt tươi mát, ánh nắng tươi sáng.
Nhưng tất cả đều không thể làm tâm trạng Loan Mộng tốt lên, ngược lại càng trầm trọng. Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng chỉ có một mình bản thân.
“Thẩm Duy Nhiên đâu?” Loan Mộng bất giác gọi ra tiếng. Cô ngơ ngác nhìn chiếc giường của Thẩm Duy Nhiên, bản thân không nói rõ tư vị trong lòng: Duy Nhiên, mình có nên tin cậu không đây? Xin cậu đừng làm mình thất vọng.
Đáng tiếc trời không làm vừa lòng người, ngay lúc Loan Mộng đang ngây ngốc ngồi trong phòng, Ngô Tuyết đã trở về.
Ngô Tuyết vừa tới cửa liền nhớ tới chuyện ấm ức hôm qua, “Đùng” một tiếng, cô ta trực tiếp dùng chân mở cửa, đập vào mắt chỉ có một mình Loan Mộng. A, đồ nhà quê một mình ở đây, bổn tiểu thư không chính cô ta thì không mang họ Ngô - Trong lòng thầm nghĩ.
Ngô Tuyết nhìn Loan Mộng, hùng hổ nói: “Đồ nhà quê, không phải nói là đền chiếc váy cho tao sao? Sao chỉ một mình mày ở đây vậy hả? Con nhỏ đi cùng mày đâu? Có phải biết mình đền không nổi nên trốn rồi đúng không? Hừ, Không biết tự lượng sức mình!”
Nghe Ngô Tuyết nặng lời như vậy, trong lòng Loan Mộng lập tức dâng lên đủ vị chua ngọt cay đắng, nhưng cuối cùng chỉ còn sót lại chua xót. Cô do dự, không biết trả lời thế nào. Nhìn Ngô Tuyết kiêu ngạo ương ngạnh, cô thầm nghĩ: Cô ấy nhất định sẽ không qua cho mình, nhưng Thẩm Duy Nhiên... A! Không thân không thích, người ta dựa vào gì mà giúp mày hả Loan Mộng, Mày vốn không nên ôm tia hi vọng này, không phải sao? Nhưng nếu không như thế, bản thân phải sống sao đây?
Loan Mộng cắn môi, hạ quyết tâm nói: “Cậu nói đi, điều kiện gì mới bỏ qua cho mình hả? Chuyện này mình sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm.”
Ngô Tuyết nhìn Loan Mộng vốn khép nép lại nói như vậy, liền trào phúng đáp: “Wow! Đồ nhà quê, hôm qua mày không phải mạnh mồm lắm sao? Hôm nay sao vậy? Cầu xin tao? Wow, thật không ngờ a...”
Loan Mộng nhanh chóng khôi phục sự điềm đạm như nước vốn có, làm như chưa từng nghe thấy câu vừa rồi, chỉ hỏi: “Rốt cuộc phải làm gì cậu mới bỏ qua cho mình hả?” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại tự khinh bỉ bản thân vĩnh viễn chỉ có thể kiềm nén tức giận, bởi vì chính cô không có ai để nương tựa.
Ngô Tuyết nhìn Loan Mộng, lại nhịn không được mà lên tiếng nhục nhã cô: “Đồ nhà quê, tao biết mày đền không nổi, nể tình chúng ta là bạn cùng phòng, về sau va chạm thường xuyên, chi bằng ta cho mày một cơ hội vậy.”
Nghe Ngô Tuyết nói vậy, trong lòng Loan Mộng mới buông lỏng một chút, nhưng ngay lập tức, cô hận không thể xông tới cho cô ta một cái bạt tai.
Thẩm Duy Nhiên đúng lúc trở về, lại nghe Ngô Tuyết nói: “Hay là mày quỳ xuống dập đầu với tao ba cái, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Dập đầu, hoặc đền chiếc váy giống hệt, tự mày chọn đi! Ha ha, mày chẳng qua là đồ nhà quê...”
“Bịch” Một tiếng động cắt ngang lời Ngô Tuyết.
Ngay sau đó truyền tới tiếng thét chói ta của cô ta: “A! Ai? Ai dám đánh tao?”
Thẩm Duy Nhiên nhìn bộ dáng thất thố của Ngô Tuyết, lạnh lùng nói: “Ngoại trừ Thẩm Duy Nhiên mình thì còn ai nữa chứ?”
Một khắc thấy Thẩm Duy Nhiên xuất hiện, không ai nói rõ trong lòng Loan Mộng có bao nhiêu kích động.
Ngô Tuyết lập tức rống giận: “Mày dựa vào đâu mà đánh tao hả? Mày chán sống lắm rồi!”
Thẩm Duy Nhiên nhìn Ngô Tuyết phẫn nộ như vậy, liền cười nói: “Vừa rồi mình nghe có con chó sủa bậy, nhất thời nhịn không được liền thuận tay ném đồ, không ngờ lại đụng trúng cậu, ngại quá.” Nói xong, cô liền cười cười.
Ngô Tuyết tức giận chỉ tay vào mặt Thẩm Duy Nhiên: “Mày? Mày?” Vốn định mở miệng mắng, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Duy Nhiên, cô ta lại không thể lên tiếng, chỉ có hơi thở dồn dập, lồng ngực không ngừng lên xuống.
Thẩm Duy Nhiên chậm rãi đi lên phía trước, cúi người nhặt chiếc hộp dưới đất, đó chính là chiếc hộp vừa quăng vào người Ngô Tuyết.
Loan Mộng nhìn chiếc hộp Thẩm Duy Nhiên nhặt lên, vô cùng tinh xảo, bên ngoài được bao bởi một vòng kim cương, rắn chắc nên không vì va chạm mà thay đổi hình dạng. Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
Ngay sau đó, cô thấy Thẩm Duy Nhiên đưa chiếc hộp cho Ngô Tuyết. Ngô Tuyết không khỏi kinh ngạc, đây dù sao cũng là hộp quà quan trọng, không phải người bình thường có thể sở hữu. Cô ta đột nhiên cảm thấy bất an, lên tiếng hỏi: “Đây là thứ gì?” Ngữ khí đã không còn kiêu ngạo ương ngạnh như lúc trước.
Thẩm Duy Nhiên không chút nhẫn nại, trực tiếp vứt chiếc hộp về phía cô ta, nói: “Bộ váy mấy chục vạn của cậu.”
Nói xong, cô xoay người nhìn khuôn mặt tái nhợt của Loan Mộng, an ủi: “Không sao đâu, có mình ở đây, cậu đi thay đồ đi, lát nữa chúng mình cùng ăn cơm.”
Loan Mộng cúi đầu cố kìm nén nước mắt, cô vào toilet, thuận tay khóa trái cửa lại, ngây ngốc nhìn bản thân trong gương. Cô không thể không thừa nhận, một câu “Có mình ở đây” của Thẩm Duy Nhiên có lực sát thương quá lớn, đã bao nhiêu năm rồi, chưa có ai quan tâm cô như thế, mỗi lần xảy ra chuyện gì, đều chỉ có mình cô ngây ngốc đối diện. Nhưng hiện tại, cô ấy là bước chân vào cuộc sống của cô, còn vì cô mà ra mặt, loại cảm giác này thật sự vô cùng ấm áp.
Thẩm Duy Nhiên, tên của cậu có nghĩa là ấm áp, đúng không?