[THANH XUÂN ẤY CHỈ ĐỢI MỘT NGƯỜI]
Chương II: Hy vọng mới
Từ lúc a đi du học cho đến nay, ngày nào cô cũng nhắn tin cho a. Nhưng a chỉ xem mà ko trả lời, cô buồn lắm... Tự nghĩ a ấy đã quên mk rồi ư? Cho đến 1 ngày... tiếng tin nhắn của điện thoại vang lên cô vội chồm lấy. Là tin nhắn của a, a chịu trả lời cô rồi ư? Cô rất vui và đọc dòng tin nhắn ấy...
- Nhi à, e còn đó ko? E giờ vẫn khỏe chứ?... À, a xin lỗi vì ko trả lời tin nhắn của e đc! E hãy chờ a nhé, đến khi a ra trường rồi về nước, e sẽ là cô dâu của a, đc k e?
Cô vui đến ko kìm đc nước mắt, cảm xúc dâng trào, kí ức năm xưa ùa về, cô trả lời ti nhắn của a.
- E cũng yêu a nữa, đc e sẽ đợi a! Cho dù là 5 năm hay 10 năm đi nữa e vẫn đợi a!
---Valentine năm ấy---
- A, Valentine rồi nek e yêu a!
- Ừm, a cũng yêu e, cô vợ ngốc!
---1 ngày sau---
- Hàn, a có đó ko?
---2 ngày sau---
- Hàn ơi, chắc giờ a đang bận ôn thi nên ko trả lời tin nhắn của e đúng ko? Ko sao đâu, a đừng cố học mà thức khuya nha! Ko tốt cho sức khỏe đâu nha!
---1 tuần---
- A à, sao ko trả lời tin nhắn của e?
---2 năm---
- Hàn, vỏn vẹn đã 2 năm rồi đấy! A định bỏ mặc e đến khi nào đây? E nhớ a lắm đấy! Trả lời tin nhắn của e đi!
Vài hôm sau, cô rất sốc khi nghe cha cô nói Hàn đã bị xe đâm trên đường ra sân bay về nước.
- Cố Hàn bị chấn thương nặng lắm! Đôi mắt cũng bị mù lòa, thôi con đừng buồn nuẵ!
- Kh..ô..ng!!!
Tim cô như thắt quặng, nỗi đau đè nặng trên người cô. Cô đã hét lên vì sợ mất a, sợ rằng ko đượ gặp lại a...
- Cha ơi, có thể đặt cho con một chuyến bay đến Mỹ sớm nhất cho con đi ạ, con muốn gặp Hàn!
Cô bình tĩnh nói dứt khoác.
- Được! Con chuẩn bị đồ đi!
---1 tiếng sau---
Bóng một cô gái mảnh khảnh cầm theo chiếc vali đang hướng về khỏang trời nào đó. Có lẽ cô và a sắp gặp lại nhau rồi....
_________________