Lộ Vân Phàm từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy.
Trong bóng đêm, anh vươn vai, mồ hôi vã ra đầy người. Anh nằm ở trên giường thở phì phò.
Thật lâu về sau, anh rốt cục ngồi dậy, hô hấp đã bình phục lại một chút. Anh cầm lấy cái cốc uống nước để trên tủ đầu giường, uống nước.
Anh từ thành phố T trở về đây đã được bốn ngày, Lộ Vân Phàm tự nói với mình nói - kết thúc, hết thảy tất cả đều đã kết thúc. Thế nhưng mà trong lòng anh lại hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được. Cho dù ngày đó anh uống rượu tán gẫu cùng Hứa Lạc Phong mãi cho đến lúc bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại, anh vẫn có cảm giác trong lòng mình tựa như một cái động hư không như trước. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Giống như những việc mà chính mình đã làm từ trước đến giờ, trải qua mỗi một ngày, cũng đã không còn có chút ý nghĩa nào nữa rồi.
Sau khi cùng ăn bữa cơm với người nhà của Khổng Lam, mẹ Khổng ở trên bàn cơm đã nói bóng nói gió đối với Lộ Vân Phàm. Ý là Khổng Lam đã hai mươi hai tuổi rồi, sang năm sau sẽ tốt nghiệp thạc sĩ trở về nước, hỏi hai người trẻ tuổi đã có kế hoạch gì chưa
Khổng Lam cười ngượng ngùng, còn Lộ Vân Phàm lại cho rằng nghe không hiểu, anh nói: “Lam Lam không phải là vẫn còn muốn học lên đến tiến sĩ hay sao?”
Khổng Kỳ Đông ăn đồ ăn, nói: “Nếu như nó vẫn nguyện ý đi học, thì cứ tiếp tục đi nữa cũng không thành vấn đề gì. Dù sao ta vẫn còn động đậy làm việc được. Nhưng mà, công ty sớm muộn cũng sẽ phải giao cho nó. Thế nhưng dù sao Khổng Lam cũng vẫn là một cô gái, Dieendaanleequuydonn ở bên người nó có thể có người cùng nhau giúp đỡ nghĩ ra kế sách là tốt nhất.”
Lộ Vân Phàm không lên tiếng.
Khổng Kỳ Đông cười nói: “Vân Phàm, đã thật lâu rồi ta không gặp mặt với cha cháu. Cháu hãy giúp ta ân cần thăm hỏi ông ấy một chút, xem lúc nào thì hai nhà chúng ta lại cùng nhau tụ tập. Đúng rồi, lần trước ta đã đề cập qua với ông ấy về chuyện nhà máy dệt số 21, còn muốn thảo luận tỉ mỉ thêm về chuyện này đấy!”
Lộ Vân Phàm gật đầu: “Chú Khổng, cháu sẽ nói lại với cha cháu!”
Khổng Lam thấy bầu không khí không được tốt lắm, lập tức gắp một đũa thức ăn vào trong chén của cha mình: “Ba ba, ăn cơm thôi! Không nên nói chuyện làm ăn trên bàn ăn.”
Khổng Kỳ Đông cười mỉm cười nhìn con gái, dღđ☆L☆qღđ nói: “Được được được, không nói chuyện nữa có được hay không. Vân Phàm, dùng bữa dùng bữa.”
Lộ Vân Phàm miễn cưỡng cười một chút. Khổng Lam lại gắp thức ăn vào trong chén của anh: “Vân Phàm, nếm thử món này, là chính tay mẹ em làm đó!” “Cảm ơn.” Lộ Vân Phàm ăn đồ ăn vào trong miệng. Đồ ăn nhạt như nước ốc, nhưng trên mặt anh vẫn giữ một ý cười nhẹ nhàng: “Dì làm thức ăn rất ngon!”
“Thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút.” Mẹ Khổng mẫu nhìn Lộ Vân Phàm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái.
Mọi người trong gia đình nhà họ Khổng đều biết đến tình huống thân thể của Lộ Vân Phàm, nhưng bởi vì các phương diện của anh đều đầy đủ ưu tú, gia cảnh cũng tương đương với Khổng Lam. Bởi vậy thái độ của bọn họ đối với Lộ Vân Phàm vẫn là giữ vẻ khoan dung tiếp nhận. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Nhất là mẹ Khổng, đối với Lộ Vân Phàm thậm chí còn phi thường thích.
Bà là người từng trải, hiểu rõ việc đàn ông buôn bán trên thương trường về sau nhất định sẽ có thành tựu, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút những hành vi làm phụ nữ khó có thể chịu được. Mà Lộ Vân Phàm thân thể lại có tàn tật, ở phương diện này xảy ra bại lộ nhất định sẽ không bằng những người thanh niên khỏe mạnh khác. Con gái nhà mình tuổi trẻ xinh đẹp, mọi thứ xuất chúng, thân thể càng là khỏe mạnh hết lời để nói, mẹ Khổng tin tưởng về sau Khổng Lam cùng với Lộ Vân Phàm, thì Lộ Vân Phàm nhất định sẽ khăng khăng một mực sủng ái con gái của mình, tuyệt đối sẽ không làm cho cô bị tổn thương.
Hơn nữa, Lộ Vân Phàm tuy rằng tuổi trẻ, nhưng lại là người rất ổn trọng hiểu chuyện. Tập đoàn Vũ Hoa rồi cũng đã được anh quản lý có thanh có sắc (*), tương lai, nếu nhà họ Khổng và nhà họ Lộ làm đám hỏi, vị thế tất là sẽ liên hợp mạnh mẽ, trở thành một luồng sức mạnh cường đại vững chãi trong thương giới của thành phố J, không thể dao động.
(*) Ý nói hoạt động kinh doanh có hiệu quả, có uy tín lớn.
Sau khi ăn xong, Khổng Lam cùng mẹ mình ngồi xem tivi. Khổng Kỳ Đông gọi Lộ Vân Phàm vào trong thư phòng của mình.
Ông bảo Lộ Vân Phàm ngồi xuống, lại đưa cho anh một điếu thuốc lá, châm lửa cho anh.
Lộ Vân Phàm ngồi yên tĩnh, không buồn nghĩ xem Khổng Kỳ Đông muốn nói cái gì với mình nữa. Không phải là anh muốn lấy bất biến ứng vạn biến, mà là từ trong đáy lòng anh cảm thấy, cho dù Khổng Kỳ Đông có nói cái gì với anh đi nữa, cũng không sao cả.
Khổng Kỳ Đông đưa cho anh một cái túi hồ sơ: “Đây là kế hoạch số 21, cháu cầm lấy xem lại thật kỹ một chút.”
Lộ Vân Phàm tiếp nhận, gật đầu đáp ứng.
Khổng Kỳ Đông cũng đến ngồi ở trên ghế sofa. Ông hít một hơi thuốc lá, nói: “Vân Phàm, gần nhất, cháu và Lam Lam có xảy ra vấn đề gì sao?”
“Không có ạ.” Lộ Vân Phàm thấp giọng trả lời. “Thật sao? Ta. . . Gần đây lại nghe được một ít tin đồn. Đương nhiên, có một số việc ta có thể hiểu được. Dù sao Lam Lam hàng năm ở nước ngoài học hành, hai đứa tuổi còn trẻ, luôn luôn không ở cùng nhau, chuyện tình cảm có ngoài luồng một chút cũng là tình huống bình thường. Nhưng mà Vân Phàm, cháu là một người đàn ông chín chắn, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ta tin tưởng cháu là người hiểu rõ.”
Lộ Vân Phàm cúi đầu nhìn điếu thuốc lá trên đầu ngón tay. Tàn thuốc để lâu đã càng dài ra nhiều hơn. Anh vẫn không hề động đậy, trơ mắt nhìn một đoạn tàn thuốc rơi xuống đất.
Anh gật đầu nói: “Cháu hiểu rõ!”
Khổng Kỳ Đông cười vỗ vỗ vào vai anh: “Chuyện quá khứ, ta sẽ không nhắc lại, bất quá sau này, cháu nhất định phải đối xử với Lam Lam cho tốt. Sau khi nghỉ hè xong, nó sẽ trở lại Chicago, nếu có thể, cháu cũng nên đi thăm nó nhiều một chút.”
“Cháu sẽ.”
Khổng Kỳ Đông cười rộ lên “Ha ha ha”: “Cháu không cần phải căng thẳng như thế, người trẻ tuổi phải có tinh thần một chút. Ta thật sự xem trọng cháu. Cái kế hoạch trong tay cháu kia, chính là thương thảo giữa ta với ba ba của cháu cho tới nay. Hai gia đình chúng ta gia liên thủ với nhau, tuyệt đối là song doanh (kết quả kinh doanh tăng gấp đôi).”
“Cháu nhất định sẽ xem cẩn thận.”
Khổng Kỳ Đông thở dài một hơi, nói lời nói thấm thía: “Vân Phàm, tuổi của ta và cha cháu cũng đều đã lớn rồi, sức khỏe năm sau cũng không bằng được năm trước nữa. Chiến đấu ở trên thương trường nhiều năm như vậy rồi, sớm muộn rồi cũng phải lui về phía sau. Giang sơn mà chúng ta đã giành được đó, về sau này đều sẽ giao lại trong tay cho cháu và Lam Lam. Lam Lam tuổi vẫn còn nhỏ, tuy rằng thông minh, nhưng cách xử sự của nó vẫn là chưa đủ thành thục. Nhưng cháu thì lại không giống như thế, chú biết mấy năm nay cháu đã phải chấp nhận rất nhiều rồi. Nhìn vấn đề góc độ này, sẽ không giống với Lam Lam chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện. Cho nên, ta vẫn cảm thấy, cháu biết làm rất khá. Ta tin tưởng, ánh mắt của ta sẽ không sai.”
“Chú, chú cứ quá khen, cháu vẫn còn phải học tập chú và ba cháu thật nhiều chuyện khác nữa ạ.”
“Học tập gì chứ, đơn giản chỉ là sự tích lũy kinh nghiệm mà thôi. Cháu còn trẻ, tương lai tuyệt đối sẽ càng xuất sắc so với ta và cha cháu. Trường Giang sóng sau đè sóng trước chứ sao!” Ông cười ha ha, “Tốt lắm tốt lắm, xem dáng vẻ khẩn trương của cháu kìa! Chú cũng không phải là muốn cùng cháu trở thành bạn làm ăn trên thướng trường, chúng ta là phải làm người một nhà. Đi nào, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện phiếm cùng với hai mẹ con Lam Lam thôi. Lam Lam về nước đã đến một tuần rồi, dường như hai đứa cũng chưa mấy khi gặp mặt nhau thì phải.”
“Là do cháu làm không tốt, gần đây trong công ty tương đối bận rộn.”
“Có bận rộn thế nào cũng không thể quên chuyện yêu đương nhé. Hai đứa đều là người trẻ tuổi, hiện tại không hưởng thụ thời gian này cho tốt, chẳng lẻ muốn chờ sau này về già rồi mới lại hối hận hay sao?”
“Cháu hiểu rồi, chú.”
Khổng Kỳ Đông cùng Lộ Vân Phàm cùng nhau đứng lên đi ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, Khổng Kỳ Đông lại vỗ vỗ lên vai Lộ Vân Phàm: “Vân Phàm, chú lại nói một lần nữa với cháu, ta chỉ có một đứa con gái là Lam Lam này thôi, con bé của quý mà ta trân quý nhất đó. Ta không sẽ cho phép bất luận kẻ nào là tổn hại đến con bé, làm cho con bé phải khóc. Tương lai, ta hi vọng cháu có thể thay thế ta bảo hộ cho con bé thật tốt, cháu có đáp ứng không?”