An Hồng tỉnh giấc thật sự sớm. Đêm hôm trước cô đã uống rượu cùng Ngô Quốc Đống đến tận mười hai giờ đêm, sau đó mơ mơ màng màng nằm ngủ. Cô ngủ luôn luôn không an ổn, trời và mới có chút sáng lên, cô đã rời giường.
Cô chạy bộ sáng sớm, đón gió làn buổi sớm mai. An Hồng chạy qua ngã tư đường của cái trấn nhỏ này.
Viễn Khẩu là một thị trấn nhỏ xa xôi. Nơi này chính là một địa phương kế núi gần sông, có non xanh nước biếc, rời xa khỏi đô thị ồn ào náo động, không khí tươi mát, dân phong thuần phác, làm cho An Hồng có một loại cảm giác thoải mái, như được trở về với tự nhiên.
Cô chạy một giờ, sau đó trở lại tiểu lữ quán (nhà trọ nhỏ). Ngô Đậu Đậu đã rời giường, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn đang ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm. An Hồng sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Có phải đi học không?”
“Có ạ! Ngày mai sẽ là thứ bảy, dì An Hồng, ngày mai cháu sẽ dẫn dì đi xem ba ba thi đấu thuyền rồng.”
“Hay quá!”
An Hồng trở lại phòng tắm rửa gội đầu. Lúc đi ra, cô phát hiện Ngô Quốc Đống đã chuẩn bị bữa sáng của cô xong xuôi. Cô ăn bánh phở thơm ngào ngạt, nhìn cánh tay để trần của Ngô Quốc Đống
Anh đang quét dọn vệ sinh, còn cô vợ trẻ của anh thì tại đang chuẩn bị cặp lồng cơm cho Ngô Đậu Đậu. Khi ngẩng đầu lên, dinendian.lơqid]on, nhìn thấy An Hồng, chị liền cười đầy vẻ ngượng ngùng, ánh mắt thiện ý lại giản dị.
Đây chính là một nhà ba người ấm áp.
Ngô Đậu Đậu mới chỉ có 7 tuổi, lúc này còn đang học năm nhất bậc tiểu học. Vợ Ngô Quốc Đống đưa con trai đi học, thuận tiện đi mua đồ ăn. Sau khi bọn họ rời đi, Ngô Quốc Đống lôi kéo An Hồng ngồi ở cửa tiểu lữ quán để phơi nắng. Hai người cùng hàn huyên.
“An Hồng, có phải là em đang có tâm sự gì hay không vậy?”
“Không có đâu.”
“Không cần phải giấu giếm anh! Đột nhiên lúc này em lại chạy tới nơi này, nhất định là có chuyện rồi.”
An Hồng nghịch nghịch đồ chơi của Ngô Đậu Đậu trong tay, nói: “Anh còn nhớ rõ câu chuyện trước kia mà em đã nói cùng với anh hay không?”
“Đương nhiên nhớ được a.”
“Gần đây, em và bạn trai trước của em lại có liên lạc với nhau.”
“A? Phải không?” dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Ngô Quốc Đống ném một điếu thuốc cho An Hồng ném hỏi tiếp, “Rồi sau đó, hai người như thế nào?”
“Không thế nào hết, chính là trong lòng có tự nhiên có nhiều cảm khái, vì thế liền đặc biệt tưởng nhớ đến anh, muốn tới đây nhìn anh một chút.”
“Anh đã hiểu rồi, em vẫn còn chưa quên được chuyện trước kia.” Ngô Quốc Đống ngồi vào bên người An Hồng, “Con người ta, kỳ thực là bản thân mình không thể nào quên được, có một số việc thực sự rõ ràng cực kỳ đơn giản, thế nhưng lại cứ càng muốn khiến cho thật phức tạp. Nhất là những người như sống ở thành phố bọn em đó. Anh vẫn luôn luôn không sao hiểu nổi. Giống chúng ta nơi này có phải là thật tốt hơn không! Một ngày ba bữa ăn no, cả nhà thân thể khỏe mạnh, anh cảm thấy như thế này thật là thỏa mãn.”
An Hồng ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt anh, nở nụ cười.
Đôi mắt của Ngô Quốc Đống cũng không xinh đẹp, thậm chí có một chút đục ngầu, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng mà ánh mắt lại là phi thường ôn hòa.
An Hồng nói: “Ánh mắt của anh gần đây nhìn có tốt hay không?”
“Rất tốt, thị lực luôn luôn bình thường.” Ngô Quốc Đống chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên nói, “Này, An Hồng, anh thực sự không hiểu, bất quá nghe người ta nói, những bộ phận trên thân thể của người đã chết mất vẫn còn chứa đựng trí nhớ. Ngày trước, anh thực sự vẫn không thể nào tin được, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy có chút đạo lý.”
“Vì sao anh lại nói như vậy?” An Hồng nhíu mày.
“Anh hỏi em, người bạn thân kia của em, cậu ta có thích xem bóng rổ hay không?”
“Thích.” An Hồng nhớ lại chuyện xưa, gật đầu nói, “Không chỉ có thích xem, chính là anh ấy chơi bóng cũng rất tốt.”
“Bóng đá thì sao?”
“Cũng thích.”
“Đúng như vậy đấy! Từ trước đến nay, anh không nhìn điều này, sau này xem tivi liền thích xem Ngũ Đài trung ương, lại càng rất thích xem bóng rổ. Em thử nói xem, như vậy có kỳ quái hay không?”
An Hồng ngây ngẩn cả người: “Thật sao?”
“Đúng vậy đó. Ngay từ đầu anh cảm thấy có chút sợ. Anh đã sử dụng giác mạc của cậu ấy, không biết có phải cậu ấy mất hứng hay không. Phải đến lúc lâu sau, anh đã nghĩ thông suốt, nếu là cậu ấy thích xem bóng rổ, anh liền xem nhiều hơn, coi như cùng xem với cậu ấy thôi mà.”
“Anh ấy sẽ không mất hứng.” An Hồng châm thuốc lên, nói: “Bạn gái của anh ấy đã phải chờ thận để ghép thật lâu. Anh ấy hiểu được loại thống khổ này, cho nên mới làm đăng ký quyên tặng di thể. Thế nhưng mà cuối cùng thời điểm qua đời, bởi vì đại bộ phận nội tạng của anh ấy đều bị tổn thương rồi, cho nên chỉ có thể hiến được giác mạc. Có thể giúp được anh như vậy, anh ấy sẽ rất vui vẻ.”
“Anh cũng thiệt tình cám ơn cậu ấy.” Ngô Quốc Đống thở dài một hơi, “Cậu ấy và anh sinh cùng năm đó, Tuổi còn trẻ như vậy mà đã qua đời, thật sự là rất đáng tiếc. Khi đó anh mới hai mươi lăm tuổi, mắt của anh sinh bệnh không nhìn thấy gì nữa, thực sự trong lòng anh chỉ muốn chết đi cho rồi. Đậu Đậu lúc ấy mới chỉ có 1 tuổi, nếu như không có bạn của em, anh phỏng chừng bà xã nhà anh sẽ ly hôn với anh rồi.” “Chị dâu mới sẽ không như vậy, chị ấy đối với anh tốt như thế cơ mà.”
“Có đôi khi ngẫm lại, chữa để cho mắt nhìn lại được, tựa như được sinh ra lần nữa vậy. Cho đến bây giờ anh vẫn đều nhớ được, một lần nữa anh lại mở to mắt nhìn thấy bà xã của mình, nhìn thấy mặt con trai của mình, trong lòng anh cao hứng biết bao nhiêu!”
“Em cũng vậy, thật mừng thay cho anh!.” An Hồng ngồi ở trên ghế dựa hai cái đùi đung đưa, “Hiểu Quân ở dưới đất có biết, nhất định anh ấy sẽ rất vui vẻ. Ngô Quốc Đống, mỗi lần nhìn đến bộ dạng vô cùng cao hứng của anh, em liền cảm thấy thật rất vui mừng, có thể nói là, anh ấy để lại một đôi mắt, còn có thể tiếp tục nhìn cái thế giới này rồi, thật là tốt biết bao.”
“Đúng vậy đó, thật là tốt biết bao!” Ngô Quốc Đống nhìn về phía xa xa, hết thảy trong mắt đều rõ ràng trong sáng.
Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng bồng bềnh trôi, xa xa là dãy núi xanh tươi, nước sông trong veo theo chảy xuyên qua trong trấn, hoặc nhanh chóng, hoặc chậm chạp chảy về phía phương xa.
Ngày hôm sau, An Hồng đi theo vợ Ngô Quốc Đống cùng con trai Ngô Đậu Đậu, cùng đi ra bờ sông để cổ vũ cho anh.
Lễ hội đua thuyền rồng là lễ hội từ lâu đời của dân tộc Miêu. Mỗi một năm, trận đấu đua thuyền rồng đều có thể tụ tập được rất nhiều thanh niên trai tráng trong trại tham gia vào các tổ đội.
Ngô Quốc Đống thân khoác áo tơi, đầu đội mũ lá, cùng các thủy thủ trong thuyền, một người giữ một chiếc mái chèo bằng gỗ, ra sức đẩy nước ở trên sông. Trên sông chiêng trống khua vang trời. Hai bên bờ sông đông đúc quần chúng chen chúc vây xem. Tất cả đều đang lớn tiếng hò hét. An Hồng chưa từng thấy có trận thi đấu nào khí thế lại kịch liệt như thế. Cô nhìn chiếc thuyền nhỏ chở Ngô Quốc Đống ở trên mặt sông chạy qua cực nhanh. Cô ra sức vung tay cổ vũ, trong lòng thấy cảm khái ngàn vạn.
Buổi tối, Ngô Quốc Đống mang theo vợ, con trai cùng An Hồng cùng đi liên hoan cùng với bọn thủy thủ.
Ăn canh chua cá hương vị thơm ngon, nhìn Ngô Quốc Đống cao hứng phấn chấn chạm cốc cùng mọi người, sự xao động trong lòng của An Hồng rốt cục đã bình tĩnh trở lại.
Nơi này chẳng phải Thế Ngoại Đào Nguyên (*), nhưng là một nơi rất hạnh phúc.
(*) Thế Ngoại Đào Nguyên: Dựa theo tích cũ của người xưa kể rằng: Có một ông lão ở đất Vũ Lăng tình cờ nhìn thấy một cánh hoa đào trôi từ trên nguồn xuống. Ngược dòng, ông tìm ra được một rừng đào nằm dọc theo một con suối, cảnh đẹp như cõi tiên, biệt lập với thế giới bên ngoài.Ở đây không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. Trở về, ông quyết định dọn nhà đến chốn non tiên này để ở, nhưng không tìm ra được nơi đó nữa.
Ngày nay cụm từ Thế Ngoại Đào Nguyên thường dùng để chỉ một nơi có cảnh đẹp như trong tranh vẽ, nằm ngoài sự tưởng tượng của con người.
Như vậy là tốt rồi.
Ở lại một đêm, An Hồng chuẩn bị rời đi, cô lấy ra đưa cho Ngô Đậu Đậu quần áo mới, bên trong còn có một cái hồng bao một nghìn đồng. Cô nói thế nào Ngô Quốc Đống cũng không chịu nhận. An Hồng nói: “Anh mà không nhận, từ nay về sau em sẽ không tới nơi này nữa.” Ngô Quốc Đống đành phải nhận lấy.
Ngô Quốc Đống hỏi An Hồng kế tiếp muốn đi đâu, An Hồng nói: “Đi tỉnh A huyện W.”
Ngô Quốc Đống lập tức chuẩn bị cho cô một bao lớn toàn đặc sản: “Giúp anh mang đến cho chú dì nhé! Nhiều năm như vậy rồi mà anh cũng chưa từng tới để thăm hai người, đây coi như là một chút lòng thành của anh.”