An Hồng bắt đầu biết mình khác so với người khác, người khác có ba mẹ ông nội bà nội Ông Ngoại và Bà Ngoại che chở, nhưng mình chỉ có một bà ngoại. Bà ngoại đối ngoại cháu gái rất tốt, thà chính mình ăn dưa muối cũng phải mua thịt cho An Hồng ăn. Nhưng là bà ngoại dù sao cũng là bà ngoại, người già không hiểu phương pháp dạy trẻ nhỏ một cách khoa học, cũng không có năng lực hiểu hết khổ sở trong lòng đứa nhỏ. Lúc nhỏ, An Hồng đòi đồ ăn vặt, muốn đồ chơi, muốn mặc váy, nhưng ngoại trừ nhận được một trận đòn từ bà ngoại, cô không được cái gì cả.
Vì vậy, cô biết, van xin thì sẽ không có kết quả.
May mắn cha Hàn mẹ Hàn đối với An Hồng rất tốt, thỉnh thoảng sẽ mua cho cô chiếc váy hay chiếc khăn quàng cổ, có đồ ăn gì ngon cũng bảo Hàn Hiểu Quân mang đi cho An Hồng, có lúc còn gọi Hàn Hiểu Quân đem An Hồng về nhà ăn cơm.
An Hồng đáng thương, nhìn qua là hiểu ngay, người từng làm ba mẹ, thấy một đứa bé như vậy, bao giờ cũng nảy sinh lòng thương hại.
Mẹ đã kết hôn với bác sĩ Tiêu, ở lúc An Hồng học lớp chồi thì mẹ mang thai, bác sĩ Tiêu rất vui mừng, ông dặn dò mẹ không nên vất vả đi về hai nơi, vì vậy bà ngoại cách hai tháng sẽ mang theo An Hồng đi đến thành phố L gặp mẹ. Bụng mẹ càng ngày càng lớn, tất cả mọi người vây quanh bà, An Hồng thấy ánh mắt bác sĩ Tiêu không giấu được vui sướng, đó là loại tình cảm mà cô không bao giờ được cảm nhận. Có lúc cô sẽ sờ sờ bụng mẹ, mẹ hỏi cô:“Hồng hồng, con muốn em trai hay em gái?”
An Hồng nói: “Con muốn một bé trai, giống như Hàn Hiểu Quân vậy.” Vì vậy mọi người đều cười.
tháng 11 năm 1988, em gái cùng mẹ khác cha của An Hồng—— Tiêu Lâm, ra đời.
Bà ngoại xin nghỉ đi thành phố L chăm sóc mẹ ở cữ, gửi cha Hàn một ít tiền, hi vọng bọn họ giúp chăm sóc An Hồng một tháng. Cha Hàn kiên trì không nhận, trực tiếp đem An Hồng đón về nhà.
Nhà Hàn Hiểu Quân cũng là nhà trệt như nhà An Hồng, phòng ốc rất nhỏ, cha Hàn mẹ Hàn cũng không có chú trọng, xem tivi xong thì bắt cô và Hàn Hiểu Quân ngủ chung.
Đã là đầu mùa đông, phòng phía nam không đủ ấm, trong không khí hương vị đóng băng. mẹ Hàn mang An Hồng đi nhà tắm công cộng tắm rửa, sau khi trở về đem cô ném trong ổ chăn Hàn Hiểu Quân
5 tuổi
An Hồng vẫn biết xấu hổ, mặc quần ngắn hai chân lại không dám cho vào chăn, đứng ở đầu giường lạnh đến phát run.
Hàn Hiểu Quân sắp đầy 9 tuổi, cũng biết bé trai và bé gái ngủ chung một chăn không đúng lắm, nhưng đứa trẻ nhà bình thường sao có thể có chủ kiến gì, vì vậy mặc quần áo bông chui vào chăn, vỗ vỗ bên cạnh nói: “Em không lạnh à, mau ngủ đi.”
An Hồng đành phải há miệng run rẩy nằm xuống, sau mẹ khi rời đi, cô đều ngủ một mình, lần đầu tiên từ khi hiểu chuyện tới nay, có người cùng cô ngủ chung, hai người kề cùng một chỗ, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nhau, cô cảm thấy rất — thần kỳ, hơn nữa người này còn là Hàn Hiểu Quân. Cô lặng lẽ nhìn mặt Hàn Hiểu Quân, anh cách gần như vậy, nhắm mắt lại, lông mi dài lay động, rõ ràng là chưa ngủ.
An Hồng nhẹ giọng hỏi: “Hiểu Quân, Anh đang đếm cừu à?”
Hàn Hiểu Quân “Chợt” mở to hai mắt, tức giận trả lời: “Ôi chao, quên đếm tới chỗ nào rồi, lại phải đếm lại lần nữa!”
An Hồng đột nhiên vươn đầu sang, hôn một cái trên mặt Hàn Hiểu Quân.
Hàn Hiểu Quân kinh ngạc hỏi cô: “Em làm sao vậy?”
“Trên ti vi cũng diễn trước khi ngủ ba mẹ sẽ hôn lên mặt người bạn nhỏ một cái.”
“Anh đâu phải là ba mẹ của em.”
“Nhưng anh so với bọn họ tốt hơn, anh đối với em là tốt nhất!” An Hồng nhìn anh, giọng nói nhỏ lại: “Từ trước tới nay chưa có ai hôn em trước khi đi ngủ”
Hàn Hiểu Quân ngẩn người, suy tư thật lâu, lấy hết dũng khí lại gần mặt An Hồng hôn một cái.
“Nè, ngủ đi.”
“Dạ!” An Hồng rất vui, vội vàng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát lại lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện Hàn Hiểu Quân đang giả bộ ngủ.
Vì vậy cô nói: “Hiểu Quân, kể chuyện xưa cho em đi.”
Hàn Hiểu Quân bất đắc dĩ mở mắt ra, nghiêm mặt: “Kể chuyện xưa gì chứ, làm sao em còn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được, đột nhiên nghe chuyện cô nàng ốc.”
trước lúc ngủ kể chuyện, trước 3 tuổi, có lẽ nghe qua, nhưng sau đó, không được nghe nữa.
Hàn Hiểu Quân cau mày suy nghĩ hồi lâu, sau đó kể câu chuyện “Cô nàng Ốc đồng và đại hiệp“. Anh kể lắp ba lắp bắp, bịa ra câu chuyện, tùy tiện kể vài đoạn rồi cho ra kết cục: “Từ đó, cô nàng ốc đồng và đại hiệp mãi mãi ở cùng một chỗ, vượt qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ!”
Kể xong, anh thở ra một hơi, nhìn đứa nhỏ trước mặt Tiểu híp mắt đang cười.
An Hồng vừa cười vừa nói: “Hiểu Quân, chúng ta về sau cũng mãi mãi ở chung một chỗ.”
Hàn Hiểu Quân đưa tay xoa xoa mái tóc xù xì của cô, cười nói: “Đứa ngốc, tương lai em lơn, cũng không biết đi đến nơi nào.”
An Hồng trừng mắt, chu miệng nhỏ nói: “Em sẽ không, sẽ không đi đâu cả, sẽ ở cùng với anh.”
Hàn Hiểu Quân chớp chớp mắt, úp mở hỏi: “Vậy. . . . . . A Hồng. . . . . . Em. . . . . . Em sau khi lớn lên gả cho anh được không?” Nói xong mặt liền đỏ.
“Hả? Tại sao vậy?”
“Như vậy chúng ta có thể mãi mãi ở cùng một chỗ nha, mẹ anh nói, chỉ có kết hôn mới có thể mãi mãi ở chung một chỗ.”
“Em hỏi bà ngoại đã.”
“Có phải em không muốn không?”
“Không phải vậy.” An Hồng nóng nảy, “Mẹ em còn chưa biết.”
“Cái này còn hỏi mẹ à?”
“A. . . . . .”
“Em có đồng ý hay không đây?”
Suy nghĩ hồi lâu, An Hồng mới nhẹ giọng trả lời: “Em đồng ý.” Âm thanh giống như muỗi kêu, nhưng Hàn Hiểu Quân lại cười.
Sau đó hai người cùng nhau “Ha ha ha “ cười lớn .
Sát vách truyền đến tiếng tức giận của Hàn: “Mầy giờ rồi còn chưa ngủ! Hàn Hiểu Quân con ngứa da phải không! ! Mau tắt đèn!”
Hàn Hiểu Quân tay chân lanh lẹ đóng đèn bàn đầu giường, trong một bóng tối, bọn họ ai không thấy rõ đối phương, nhưng vẫn cười không ngừng.
ở trong ký ức của An Hồng, đó là một tháng tốt đẹp biết dường nào , mặc dù trời rất lạnh, thỉnh thoảng còn có tuyết, nhưng hai người mỗi ngày ngủ chung, hưởng thụ lễ hôn chúc ngủ ngon, thuần khiết giống như đồng thoại.
Những năm tháng ảm đạm nhất, may có Hàn Hiểu Quân làm bạn, mới không còn khổ sở như thế.