Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 4: Chương 4: Tuổi thơ hạnh phúc và ưu thương




Tết âm lịch, mẹ và bác sĩ Tiêu mang theo tiểu Tiêu Lâm trở về thành phố J thăm bà ngoại và An Hồng, An Hồng lần đầu tiền nhìn thấy Tiêu Lâm quấn trong tã, em ấy rất đẹp, rất giống bác sĩ Tiêu, da hồng hồng, cười lên có hai má lúm đồng tiền. Lần này, tất cả mọi người vây quanh Tiêu Lâm, An Hồng một mình ở bên cạnh cắm đầu cắm cổ chơi, không người nào để ý tới.

Đột nhiên cô rất nhớ Hàn Hiểu Quân.

Hàn Hiểu Quân đi theo Hàn cha Hàn mẹ về đón năm mới với ông bà rồi, phải đợi qua mười lăm tháng giêng mới trở về. Bác sĩ Tiêu ở thành phố J có một căn nhà được đơn vị phân, ông mang theo vợ và con đến ở đó, người một nhà còn đi phải đi chúc tết bên gia đình bác sĩ Tiêu.

Vì vậy, năm nay chỉ có An Hồng và bà nội đón tết. Bà ngoại yêu thương cô mua cho cô rất nhiều đồ ăn và đồ chơi nhỏ, nhưng An Hồng vẫn rầu rĩ không vui.

Qua tết âm lịch, khi cửa hàng ăn sáng nhà họ Hàn bắt đầu mở lại ở thôn Hạnh Phúc. An Hồng vui vẻ phát hiện, Hàn Hiểu Quân trở lại. Cha Hàn mẹ Hàn và anh mang theo đặc sản quê nhà tới nhà bà ngoại chúc tết, người lớn ở trong nhà nói chuyện phiếm, Hàn Hiểu Quân kéo An Hồng đi chơi .

Anh mặc một chiếc áo bông mới, mái tóc cắt sửa nhẹ nhàng thoải mái, nhìn anh rất đẹp trai. Anh nắm tay An Hồng đi dạo phía đông chợ, nơi đó có một mảnh đất trống, là một trong nhưng nơi bọn nhỏ thôn Hạnh Phúc tập trung chơi đùa. Hàn Hiểu Quân móc trong túi ra hai hộp pháo, đưa một hộp cho An Hồng, hai người mỗi người một cái ném lên đất, “Bốp! Bốp!” tiếng nổ ấy sao mà dễ nghe đến vậy,còn mê hoặc lòng người hơn cả lúc pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Ánh mắt Hàn Hiểu Quân vui vẻ nhìn An Hồng, nói: “A Hồng, năm mới vui vẻ!”

An Hồng toét miệng ngây ngô cười , Hàn Hiểu Quân xoa xoa đầu cô, hỏi: “Em cười cái gì vậy?”

“Không có gì.” Cô nói, “Bởi vì anh trở lại, nên em rất vui mừng!”

Hàn Hiểu Quân bật cười, kéo tay đưa cô đi dạo chợ: “Đi, chúng ta đi ăn kẹo hồ lô!”

Chợ mười lăm tháng giêng rất dài, cũng rất náo nhiệt, trừ những cửa hàng hai bên lúc ban đầu, còn nhiều có rất nhiều người bày sạp bán hàng rong, ở phía tây chợ có một hội đèn lồng nhỏ, đèn cũng không đẹp cho lắm, nhưng lại mang không khí ngày lễ. Hàn Hiểu Quân nắm tay An Hồng đi mỗi nơi một chút, trên đường nếu gặp quán ăn vặt, sẽ mua cho An Hồng một chút cho đỡ thèm. Gì mập bán kẹo đường nhìn thấy bọn họ, trêu anh: “Hiểu Quân, đây là cô dâu nhỏ của cháu hả?” Hàn Hiểu Quân đỏ mặt, trả tiền cầm kẹo đường xong lập tức đi nơi khác, An Hồng không hiểu vừa liếm kẹo đường vừa nghiêng đầu hỏi anh: “Hiểu Quân, cô dâu nhỏ là cái gì?”

Hàn Hiểu Quân nói: “Từ đó gần giống từ em gái ấy.”

“Nhưng em không phải em gái của anh?”

“Thì . . . . . . khác với em gái, so với em gái thì thân hơn một chút.”

“À. . . . . .” An Hồng hình như đã hiểu rõ, “Vậy thì em là cô dâu nhỏ của anh.”

“. . . . . .”

An Hồng dẫu sao vẫn còn nhỏ, thời tiết lạnh như vậy đi một lúc lâu, bắt đầu chảy nước mũi kêu mệt.

Hàn Hiểu Quân thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói: “, Anh cõng em về nhà.”

An Hồng không hề do dự nằm sấp lên lưng anh.

Khi đó hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, không hiểu được giả vờ xấu hổ,

Muốn từ chối nhưng lại không nói được. Lưng của anh đang ở trước mặt, giống như một viên nam châm lớn hấp dẫn cô, An Hồng chỉ muốn nằm ổn định trên lưng anh.

Buổi chiều mùa đông đó, một cậu bé 9 tuổi , cõng một cô bé chưa đầy 6 tuổi, trong không khí rét lạnh, đi nửa giờ mới về nhà.

An Hồng nghĩ đây là chuyện tuyệt vời nhất trên đời.

Cuộc sống trở lại như trước đây, An Hồng vẫn luôn nhớ đến nhà trẻ, Hàn Hiểu Quân bắt đầu học lớp ba tiểu học. Sau khi học xong , An Hồng vẫn làm cái đuôi của anh, một đám con nít chơi từ đầu này thôn Hạnh Phúc đến đầu kia thôn Hạnh Phúc, Hàn Hiểu Quân bảo vệ An Hồng khắp nơi, thậm chí không ngại vì cô mà đánh nhau với đứa bé khác, kết quả bị cha mẹ đánh hết trận này đến trận khác.

Mùa xuân, mẹ một lần nữa trở về thành phố J, bà tắm rửa sạch sẽ cho cô, rồi đem cô đến hiệu cắt tóc cắt, mua quần áo mới. Cuối cùng mang theo cô đến trường học của Hàn Hiểu Quân. Trong lòng hơi nghi ngờ nhưng An Hồng cũng không nói gì, đến nơi mới biết đăng ký học lớp 1.

Có đôi khi Hàn Hiểu Quân nói với An Hồng một số chuyện trong trường học, anh nói chủ nhiệm lớp anh dạy ngữ văn, là một bà cô hiền lành, nhưng thầy giáo dạy toán rất đáng sợ. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc dày rối xù và một đôi mắt cá vàng, lúc nhìn chằm chằm người khác như ma quỷ. Ông ta chỉ thích những đứa trẻ vừa có thành tích tốt vừa đẹp, nhất là những cô bé, đối với những khác đứa trẻ ông ta tiến hành hình thức phân biệt đối xử hung ác khắc nghiệt.

Lúc An Hồng nghe được cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thầy giáo và cô giáo vườn trẻ Hoa Hồng mặc dù thỉnh thoảng sẽ đánh vào mông mấy bạn nhỏ, nhưng phần lớn thời gian khác đều dịu dàng quan tâm, chăm sóc mọi người rất tốt. Cô hi vọng mình không gặp phải thấy giáo dạy toán ma quỷ trong miệng Hàn Hiểu Quân, bởi vì cô biết mình không phải cô bé xinh đẹp .

Hàn Hiểu Quân còn nói nhiều chuyện thú vị khác, ví dụ như đại hội thể dục thể thao, biểu diễn văn nghệ, đi chơi vào mùa xuân và mùa thu, thăm hỏi các cụ ở viện dưỡng lão V..v. Anh là trưởng lớp, còn tham gia đội điền kinh của trường học, hạng mục 40 mét, cách một ngày từ sáng sớm anh đã phải đến trường học tham gia huấn luyện, huấn luyện rất vất vả, nhưng bởi vì tham gia huấn luyện thì không cần đến giờ tự học vào buổi sáng, nên anh vẫn rất vui; anh còn tham gia đội trống, đội kèn, chẳng qua là mới bắt đầu học, nên thổi chưa đúng nhịp; cứ cách hai tuần, trong lớp phải viết một bảng tin tức mới, trong lớp bọn tất cả nội dung và làm trang trí bảng tin mới đều do học sinh nữ tên là Lê Vân Vân chịu trách nhiệm, Hàn Hiểu Quân chịu trách nhiệm viết tiêu đề lớn, các bạn học khác phân theo nhóm nhỏ thay phiên nhau viết bảng.

Chữ của Hàn Hiểu rất đẹp, mỗi năm đến kỳ nghỉ hè anh đều tham gia lớp thư pháp ở cung thiếu niên, bình thường cũng hay luyện chữ, cha Hàn mẹ Hàn không được ăn học nhiều, nhưng lại cảm thấy luyện tập thư pháp có thể nuôi dưỡng tính cách bình tĩnh của một người, sự thật cũng gần như thế, Năm lớp ba Hàn Hiểu Quân nghiễm nhiên trở thành người dẫn đầu mấy đưa bé trong thôn Hạnh Phúc, cho dù là đứa bé lớn hơn anh 2, 3 tuổi, cũng bằng lòng nghe lời của anh.

An Hồng đối với trường tiểu học Bình Minh nơi mà Hàn Hiểu Quân đang học, đã có rất nhiều ấn tượng, Hàn Hiểu Quân ở trong trường học trôi qua thuận buồm xuôi gió, làm cho cuộc sống học sinh tiểu học trong tưởng tượng của An Hồng cũng biến thành muôn màu muôn vẻ.

Trước khi vào phòng học, mẹ dặn dò An Hồng: “Hồng Hồng, con không phải rất muốn cùng anh Hiểu Quân đi học sao? Chỉ cần hôm nay ngoan ngoãn biểu hiện, trả lời tốt câu hỏi của thầy giáo, đến mùa thu con mới có thể cùng anh Hiểu Quân đi học ở đây, hiểu chưa?”

Đối mặt với chuyện tốt hấp dẫn như vậy, người bạn nhỏ An Hồng giống như Vũ Trụ nhỏ bùng nổ, mặc dù mẹ thường xuyên nghe bà ngoại nói An Hồng dã man, bạo lực, không nghe lời như thế nào, nhưng cũng hiểu được con gái của mình, nhất định nghe lời con trai nhà hàng xóm Hàn Hiểu Quân.

Ngày hôm đó biểu hiện của An Hồng rất chín chắn đúng mục, lúc tự giới thiệu mình thì vẻ mặt rạng rỡ, nhìn tranh đoán đồ vật đều trả lời được, học thuộc lòng con số cũng trả tám chín phần mười, các thầy giáo rất hài lòng, hộ tịch của An Hồng là ở vùng này, nên họ nói với mẹ về nhà chờ thông báo, thư thông báo trúng tuyển sẽ gửi tới nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.