“Em không lạ gì! Lộ Vân Phàm! Em không ở đây để thảo luận với anh chuyện mua xe gì! Em đây là chỉ muốn nói cho anh biết, trong ngôi trường này còn có rất nhiều bạn học khác trong nhà khó khăn, cần phải nhờ đến học bổng hoặc là đi làm công, mới có thể duy trì việc học hành của mình và chi phí cho cuộc sống. Bọn họ có lẽ mỗi bữa cơm chỉ tiêu phí có hai đồng tiền để ăn cơm rau dưa, một năm bốn mùa chỉ có mấy bộ quần áo thay đổi như vậy. Đúng thế! Bọn họ không có liên quan gì với anh, nhưng mà trong lòng anh cũng nên có cân nhắc, biết làm cái gì thích hợp, làm cái gì không thích hợp! Anh vẫn còn là một người chưa đầy mười chín tuổi, mưới học đại học năm hai như vậy, anh có cần thiết phải mua xe hay không? Mua xe hết ba mươi vạn đồng kia đó, đủ cho hết thảy những đứa nhỏ nghèo khó vùng núi đến trường học vài chục năm! Anh có hiểu em đang nói cái gì hay không? dinendian.lơqid]on Việc này mời anh hẳn là nên đợi đến khi tốt nghiệp rồi hãy lo lắng. Xe của Hàn Hiểu Quân chính là khi đi làm việc thì mới mua, cho dù ba của anh ấy cũng giúp cho một số tiền. Nhưng tốt xấu gì anh ấy cũng đi làm, tự mình có thể nuôi sống mình! Còn anh? Rời đi khỏi ba của anh, thì anh chỉ có thể ăn không khí mà thôi!”
Lộ Vân Phàm chỉ ngây ngốc nhìn An Hồng chằm chằm, nhìn cô nói rào rào một đoạn văn như vậy, anh bắt đầu tức giận.
“Em nói như vậy là có ý tứ gì hả? Có phải Hàn Hiểu Quân làm cái gì cũng đều đúng, còn đối với anh, anh làm cái gì cũng đều là sai hết, đúng không?”
“Anh không cần phải bẻ cong ý nói của em!”
“Rõ ràng là em bẻ cong ý của anh trước!”
“Anh cố tình gây sự!”
“Em mới chính là người cố tình gây sự! diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Hàn Hiểu Quân tốt như vậy, em hãy đi tìm anh ta đi! Hướng anh mà phát cáu cái gì!”
Câu nói này vừa mới dứt, Lộ Vân Phàm liền hối hận ngay.
Trong nháy mắt sắc mặt An Hồng liền trắng bệch, Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Lộ Vân Phàm, bỏ lại một câu: “Bệnh thần kinh!” Sau đó xoay người liền chạy về hướng phòng ngủ của mình.
Lộ Vân Phàm muốn đuổi theo, nhưng chạy được hai bước thân hình vẫn là đứng lại. Anh nhớ tới ánh mắt nhìn của Hàn Hiểu Quân ở nghĩa trang lúc trước, trong lòng anh liền bắt đầu thấy không thoải mái.
Trận tranh cãi nhỏ này cũng không có làm cho hậu quả nghiêm trọng nhiều lắm. Vào buổi tối, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Lộ Vân Phàm đứng ở phòng ngủ của An Hồng, anh không ngừng gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh có lỗi, anh sai lầm rồi! An An xin em hãy tha thứ cho anh. Độ nửa giờ sau, An Hồng rốt cục cũng phụng phịu đi xuống lầu. Lộ Vân Phàm nở nụ cười, lôi kéo tay An Hồng nhỏ giọng nói: “An An, không nên tức giận nữa! Lúc buổi chiều là anh không tốt! Anh cam đoan với em sẽ không mua xe! Em tha thứ cho anh có được không hả?”
An Hồng bĩu môi giương mắt nhìn anh, “Ừ” lên một tiếng. Lộ Vân Phàm lập tức vòng tay ôm cô vào trong lòng mình, gắt gao ôm chặt cô, nói: “Anh đã từng suy nghĩ những lời nói mà em đã nói rồi. Thật rất có đạo lý, hiện tại hẳn là anh thật sự không phải lo lắng vài thứ kia. Còn có, ngày mai sẽ đi quyên tiền cho trường tiểu học Hy Vọng. Em đi theo giúp anh chứ.”
“Đồ ngốc ạ! Anh quyên tiền như vậy còn không phải dùng tiền của ba anh hay sao.” An Hồng đã tiêu tan cơn tức giận, “Lộ Vân Phàm, em tin tưởng năng lực của anh, chờ khi anh tốt nghiệp ra làm việc, anh nhất định sẽ thật thành công. Đến lúc đó, thì anh có thể tự mình hoàn toàn chi phối tài lực của mình. Lúc ấy em mới sẽ không quản anh muốn mua cái gì, làm cái gì. Nhưng mà hiện tại, anh vẫn còn là một học sinh, có một số việc anh thật sự vẫn chưa thích hợp để làm. Còn nữa, xế chiều hôm nay em cũng không đúng, lại phát cáu giận với anh như vậy, thực xin lỗi.”
“Là do anh không tốt! Hôm nay là lễ tang của mẹ em và chú Tiêu, em đã thật thương tâm, anh lại còn chọc emmất hứng.” Lộ Vân Phàm xoa đầu An Hồng, “Không tức giận sao? Chúng ta đi ăn cơm đi, anh thật đói.”
“Ừ, đi thôi.” An Hồng cười rộ lên, kéo cánh tay Lộ Vân Phàm đi về hướng căn tin trường học.
Lúc này, An Hồng kết giao cùng với Lộ Vân Phàm đã được nửa năm. Phần lớn thời giờ, bọn họ đều là ngọt ngọt ngào ngào. Thế nhưng ở trong lòng An Hồng vẫn luôn tồn tại một ít băn khoăn, nhất là liên quan đến gia cảnh ưu việt của Lộ Vân Phàm. Mỗi cuộc tranh cãi nhỏ của bọn họ hầu như đều có liên quan đến chuyện này.
Học tiểu học, học sơ trung rồi lên trung học, bọn nhỏ còn chưa có khái niệm gì đối với sự chênh lệch giàu nghèo. Đứa trẻ nhỏ thuộc gia đình nhà người có tiền cũng sẽ không cảm thấy mình có gì đặc biệt hơn người khác. Đứa trẻ nhỏ thuộc gia đình nhà bình thường cũng sẽ không thể cảm giác mình kém một bậc. Trong trường học, tất cả mọi người sống chung với nhau thật hòa hợp. Đứa nhỏ có thành tích tốt lại hoạt bát sáng sủa vĩnh viễn đều được hoan nghênh. Không có người nào kỳ thị với bận bởi vì bạn hàng tháng chỉ có ba mươi đồng tiền tiêu vặt. Mọi người chỉ biết sùng bái bạn bởi vì kỳ thi cuối kỳ của bạn đã đạt được thành tích tốt.
Thập niên chín mươi, tư tưởng của mọi người vẫn còn rất thuần phác, cho dù mở ra theo cải cách, có một bộ phận người đã giàu lên, bọn họ cũng vẫn luôn giáo dục con cái của mình, phải chăm chỉ lao động, phải nỗ lực, phải hiểu được biết nói cảm ơn, phải tích cực tiến thủ, bởi vì những người giàu lên đó, phần lớn cũng đều có xuất thân từ nghèo khổ, hiểu được để có được hết thảy mọi thứ như vậy quả thực là không dễ.
Nhưng mà khi tiến vào thế kỷ mới, thời đại Internet toàn diện đã đến, tư tưởng của người trẻ tuổi bắt đầu có sự chuyển biến.
Đại học Z có nữ sinh xinh đẹp được người giàu có bao dưỡng, thậm chí còn có các cô gái trẻ buổi tối đi làm ở các quán đêm. Chỉ cần trong nhà có tiền, chẳng sợ thành tích học bị kém, người ta cũng trở nên khoa trương. Mà học sinh có gia cảnh nghèo khó, cho dù bài vở và bài tập có ưu tú, cũng vẫn là không có tiếng tăm gì, thậm chí còn bị người khác xem thường.
Không khí xã hội dần dần chuyển biến. Quan niệm có tiền đó chính là mẹ đã bắt đầu xuất hiện. An Hồng luôn luôn khinh thường những điều này. Cô hoài niệm cuộc sống vô ưu vô lự của thời kỳ học trung học ngày trước. Cô cùng Lộ Vân Phàm chơi đùa với nhau, các học sinh cũng chỉ vui đùa ồn ào, quan hệ giữa các thiếu nam thiếu nữ lúc này chỉ là vui đùa không có đau khổ. Không giống như hiện tại, bị một số ít người không biết nội tình thế nào đưa ra tin đồn An Hồng chỉ là coi trọng tiền của nhà Lộ Vân Phàm, cho nên đã mang ra hết tất cả vốn liếng làm cho Lộ Vân Phàm say mê đến đầu óc choáng váng.