Kỳ thực Lộ Vân Phàm đã được xem như là số ít thiếu gia có bị bệnh. Anh vẫn như trước, cùng An Hồng ngồi xe bus công cộng đi tới đi lui đến trường học. Anh vẫn cùng An Hồng đi ăn chung một mâm ở căn tin như trước, ở phòng ngủ như trước, chưa từng bao giờ đề cập tìm phòng ở bên ngoài trường học để ở chung cùng An Hồng.
Anh biết An Hồng không sẽ đồng ý. Anh tôn trọng cô, vì thế hai người mỗi một lần làm chuyện xấu chỉ có thể đợi đến Chủ nhật khi đi đến nhà Lộ Vân Phàm. Bất quá việc lén lút cũng có một hương vị riêng của nó. Lộ Vân Phàm sống một mình ở tại lầu ba, trong phòng có cả toilet. Cửa lớn vừa đóng lại, liền biến thành thế giới nhỏ của hai người.
Ở phương diện này, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đã có mười phần ăn ý, mỗi một lần đều là nhẹ nhàng vui vẻ thoải mái, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Bọn họ thích cùng nhau tắm rửa, chơi đùa náo loạn ở trên giường, xem phim tình yêu cảm động, chậm rãi ôm hôn nhau.
Có khi Lộ Vân Phàm còn tìm được một ít phim kinh dị đến dọa An Hồng, nhất là bộ phim The Ringu (*). Lúc trước khi An Hồng còn chưa xem qua, nhưng sau khi xem, cô liền trực tiếp bị dọa ngốc, tiến vào trong lòng Lộ Vân Phàm nửa ngày cũng không chịu nhô đầu ra. Lộ Vân Phàm đắc ý cười ha ha, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn dứt khoát liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lại một lần nữa ăn sạch sành sanh.
(*) The Ringu là tác phẩm điện ảnh kinh điển của Nhật Bản, từng làm khiếp đảm bao thế hệ khán giả và có tầm ảnh hưởng lớn tới điện ảnh thế giới. Phim The Ringu ra đời năm 1998, được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết Ring của Koji Suzuki xuất bản lần đầu năm 1991. Ring được xem là một trong những đỉnh cao thể loại văn học kinh dị của Nhật, tạo nên cơn sốt kinh dị (horror boom) tại Nhật suốt một thời gian dài. Đến nay tiểu thuyết có hàng loạt phim dài, phim truyền hình, manga và vô số sản phẩm ăn theo khác trước đó bảy năm . (Tiểu thuyết này đã từng được xuất bản tại Việt Nam với cái tên Vòng tròn oan nghiệt). Bối cảnh câu chuyện được diễn ra ở nước Nhật vào thời hiện đại với trung tâm là cuộn băng và chiếc TV - những thứ tồn tại trong hầu hết hộ gia đình. Vào thời điểm năm 1998, khi mà việc tải phim trên mạng hay những chiếc DVD chưa được phổ biến như ngày nay, cuộn băng video chính là công cụ xem phim tại gia được ưa chuộng nhất. Việc đưa hình ảnh ma quỷ gắn liền với nó khiến cho không ít người thừa nhận rằng họ không dám xem TV một mình vào ban đêm sau khi xem The Ringu.
An Hồng đã sớm gặp qua Lộ Kiến Vũ cùng Giang Bội. Bọn họ cũng đều biết An Hồng đã thành bạn gái của Lộ Vân Phàm. Giang Bội vẫn đối với An Hồng thật thân thiết, nhưng mà Lộ Kiến Vũ thì trước sau vẫn luôn lạnh lùng. Vì thế cho nên mỗi lần An Hồng nhìn đến ông, đều cảm thấy thật khẩn trương, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Chẳng qua là, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞnchút tập quán sinh hoạt nào đó của Lộ Vân Phàm vẫn làm cho An Hồng không quá có thể thích ứng. Ví dụ như anh thích đổi điện thoại, trong vòng nửa năm đã thay đổi đến ba chiếc. Ví dụ như anh thích mua sản phẩm điện tử mới nhất, lúc đó MP3còn chưa thông dụng, máy ảnh kĩ thuật số, máy chơi game cầm tay Nintendo, thậm chí là cả Laptop. Cách một thời gian ngắn, An Hồng liền phát hiện anh đang đồ chơi đã thay hình đổi dạng khác. Cô hỏi anh cái cũ đã bỏ đi nơi nào rồi, anh liền giả ngu trả lời đã bán ở chợ đồ cũ. An Hồng không tin lắm, nhưng mà đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Lộ Vân Phàm, cô cũng không tiện hỏi nhiều. Dù sao cô cũng chỉ là bạn gái của anh, chưa thể quản việc này đối với anh được.
Vẫn còn so sánh như việc Lộ Vân Phàm mua quần áo giày mua ba lô, thật sự là là đã làm cho An Hồng có chút đau đầu. Quần áo của anh đều là được mua ở trung tâm thương mại. Mỗi một thứ động vào chính là đến mấy trăm đồng, thậm chí còn hơn một ngàn. Đến giày thì càng nguy rồi, hãng Adidas Clover vừa mới phát triển một mẫu mới, anh nhất định phải mua vào, mỗi một đôi giá đều là đến sau, bảy trăm đồng. Anh mua ngay lập tức, mà ánh mắt cũng không hề chớp đến một cái.
“Anh mua nhiều giày như vậy để làm gì chứ? Đi được hết sao?” Đứng ở trong quầy chuyên doanh, An Hồng hỏi anh.
“Không phải là đi rất nhiều.” Lộ Vân Phàm cầm lấy một đôi giày tình nhân đưa cho An Hồng xem, “Đây là loại hàng số lượng có hạn, chúng ta một người một đôi, có được không?”
“Em không cần.” An Hồng lắc đầu, “Muốn mua thì mua cho chính anh thôi.”
“Không mua thì đôi giày tình nhân thì cũng không có ý nghĩa gì chứ sao.” Lộ Vân Phàm hướng về phái nhân viên hướng dẫn mua vỗ tay phát ra tiếng, “Một đôi cỡ bốn mươi hai, một đôi cỡ ba mươi bảy, viết hóa đơn!”
“Này! Em đã nói là em không cần rồi mà!”
“Coi như là quà tặng em nhân dịp năm mới cũng được chứ sao.” Ánh mắt Lộ Vân Phàm cong cong, cười rộ lên, “Đúng rồi, ngày kìa là sinh nhật của ba anh, em tới nhà của anh ăn cơm đi, chúng ta cùng đi đôi giày mới này.”
“Cái gì?” An Hồng có chút do dự, “Em đi đến đó không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì mà không tốt chứ! Em là bạn gái của anh, không đi thì mới không tốt đó.” An Hồng suy tư một chút, đồng ý.
Lúc này đã là tháng 01 năm 2004, đã gần cuối năm (âm lịch).
Vào buổi chiều hôm sinh nhật của Lộ Kiến Vũ, An Hồng nhận được điện thoại của dì hàng xóm gọi tới.
“Hồng Hồng! Cháu mau chạy nhanh trở về nhà! Bà ngoại của cháu đã xảy ra chuyện rồi!”
“Bà cháu làm sao vậy?” An Hồng hoảng sợ hỏi.
“Đột nhiên bị hôn mê, đã gọi cấp cứu 120 đưa đến bệnh viện rồi. Hiện giờ dì đang ở bệnh viện số 2 của thành phố J, cháu mau chóng trở về nhà ngay, chạy nhanh lên!”
An Hồng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa chạy cô vừa gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, nhưng vẫn luôn luôn không có người nhận. Cô nhớ tới hình như Lộ Vân Phàm đã nói qua, buổi chiều anh phải đi đá bóng, không chừng không nghe được rồi.
An Hồng không kịp đi sân bóng tìm anh, cô gọi một chiếc xe taxi chạy thẳng đếnbv số 2 của thành phố J, dọc theo đường đi, cô không ngừng gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, nhưng vẫn không có người đón.
Mắt thấy di động đã sắp hết điện, cô mau chóng gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân, điện thoại thông.
“Hiểu Quân! Anh có đang ở thành phố J này không?”
“Có ở đây, có chuyện gì vậy?” Ngữ khí nói chuyện sốt ruột của An Hồng, làm cho trực giác Hàn Hiểu Quân biết đã xảy ra chuyện.
“Bà ngoại em sinh bệnh phải nhập viện rồi! Em không có đủ tiền, anh mang chút tiền đi đến bệnh viện cho em mượn một chút, ởbv số 2 thành phố J!”
“Được, anh lập tức tới ngay!”
Cúp điện thoại, An Hồng xem lượng điện của di động đã là 0, lập tức mau chóng gửi một tin nhắn cho Lộ Vân Phàm: Buổi tối em không đi đến nhà anh để ăn cơm được
Sau khi gửi tin nhắn đi thành công, cô cảm thấy không yên lòng, lại bắt đầu viết tin nhắn: Bà ngoại em gặp chuyện không may, đã đưa đi bệnh viện rồi.
Nhưng mà, tin nhắn còn chưa kịp viết xong, di động liền hết sạch điện, tự động khóa máy rồi.
An Hồng nhìn di động, choáng váng, thử khởi động lại máy, nhưng làm thế nào cũng không thể khởi động lại điện thoại được. Cô suy sụp ngồi dựa vào ở trên ghế dựa, tâm loạn như ma.