Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 138: Chương 138: Tôi không có thời gian cùng anh nổi điên!




An Hồng chạy tới bệnh viện thì Hàn Hiểu Quân đã đến. Anh đang đứng ở trong đại sảnh của phòng khám chờ cô.

Nhìn đến An Hồng, anh vội vàng đón chào, nói: “A Hồng, em đừng vội, bà ngoại vẫn đang được cấp cứu, anh đã làm thủ tục nộp tiền viện phí rồi. Dì Du đang ở cùng với bà. Anh gọi điện thoại di động cho em, điện thoại của em luôn luôn tắt máy, liền ở tại chỗ này để đợi em.”

Nắm giữ bàn tay của Hàn Hiểu Quân, sự hoảng loạn đến vô cùng và sự lo lắng trong lòng của An Hồng mới trấn định lại được một chút. Cô hỏi: “Bà ngoại em bị bệnh gì vậy? Làm sao có thể đột nhiên té xỉu như thế? Bình thường sức khỏe của bà luôn luôn rất tốt kia mà!”

“Bà bị chảy máu não.” @MeBau*diendan@leequyddonn@ Hàn Hiểu Quân thở dài, dứt khoát liền ôm lấy bờ vai của An Hồng. Anh cảm nhận thấy thân thể của cô đang run lên gay gắt, tựa như ngay cả việc đứng cũng không vững được nữa.

“Bị chảy máu não?” An Hồng mờ mịt, cô nhìn ra chung quanh, đờ đẫn hỏi, “Tiêu Lâm có đến đây không? Con bé có biết hay không?”

“Tiêu Lâm...” Hàn Hiểu Quân muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng nói: “Nghe thấy dì Du nói, lúc xế chiều nghe thấy bà ngoại và Tiêu Lâm nổi lên tranh chấp gì đó, sau đó Tiêu Lâm bỏ chạy, bà ngoại liền té xỉu.”

“Anh nói cái gì?” An Hồng sợ ngây người, “Tiêu… Tiêu Lâm, bây giờ đang ở chỗ nào?”

“Anh không biết. Anh cũng chưa lái xe qua nhà, dì Du cũng không nói được kỹ càng. Để anh đi cùng em tìm Tiêu Lâm.”

“Vâng.”

“Lộ Vân Phàm đâu? Cậu ta không đi cùng với em sao?”

“Điện thoại di động của em không còn điện, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn em không gọi được cho anh ấy.”

“Được, trước mình đi gặp bà ngoại đã.”

Tìm được dì Du, An Hồng mới biết được đại khái biết chuyện đã trải qua. Tối hôm trước bà ngoại đi họp phụ huynh ở trường học cho Tiêu Lâm. Giáo viên chủ nhiệm lớp Tiêu Lâm hình như đã nói chút chuyện gì đó đối với bà ngoại, bà ngoại cực kỳ tức giận, buổi tối sau khi trở về liền mắng Tiêu Lâm một chút. Giọng nói của bà lớn lớn đến mức hàng xóm cũng đều nghe thấy được.

Sự việc phát sinh vào buổi chiều hôm sau. Tiêu Lâm không đi học. Giáo viên chủ nhiệm lớp gọi điện thoại thông báo cho bà ngoại, bà ngoại đi đến tiệm net gần nhà bắt gặp Tiêu Lâm, buộc cháu gái mình phải trở về nhà. Sau đó hai người lại đã xảy ra tranh cãi kịch liệt. Không biết thế nào Tiêu Lâm lại bỏ chạy đi mất. Dì Du lo lắng, nên đi sang nhà xem xét bà ngoại, nghe bà ngoại kể lại chút chuyện đã xảy ra, bà ngoại vừa nói vừa khóc, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn còn chưa nói xong câu chuyện liền ngã cắm đầu đến trên mặt đất. Dì Du sợ hãi, nhanh chóng gọi cấp cứu 120 đưa bà ngoại đi bệnh viện, lại vội vã gọi điện thoại cho An Hồng.

An Hồng nghe xong, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó sắp xếp lại câu chuyện này. Mấy phút đồng hồ sau bác sĩ đi ra, An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân lập tức đi tới, bác sĩ nói với bọn họ: “Bệnh tình của bệnh nhân đã được khống chế rồi, tạm thời không có nguy hiểm đến tánh mạng. Chỉ là bởi vì bệnh nhân tuổi đã khá lớn, sau chảy máu não như vậy nhất định sẽ bị để lại di chứng. Ví dụ như bị liệt nửa người, thần trí mơ hồ vân vân. Người nhà phải chú ý chuẩn bị tư tưởng cho tốt. Mấy ngày tới bệnh viện còn phải theo dõi chặt chẽ. Trongkhoảng thời gian ngắn thì bệnh nhân không thể nào tỉnh táo được, người nhà trước tiến hành làm thủ tục nằm viện đi.”

An Hồng cùng Hàn Hiểu Quân hướng bác sĩ tỏ ý cảm ơn. Hàn Hiểu Quân vừa cúi đầu một cái, phát hiện ra sắc mặt An Hồng tái nhợt, hốc mắt đã đỏ lên.

Anh nắm chặt lấy An Hồng: “A Hồng, đừng lo lắng, bà ngoại đã không còn bị nguy hiểm đến tánh mạng nữa rồi.”

An Hồng nhẫn nhịn nước mắt, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn đột nhiên nói: “Em muốn đi tìm Tiêu Lâm.”

“Hả?”

“Hiểu Quân, em muốn đi tìm Tiêu Lâm, anh ở lại chỗ này giúp em được không?”

“Để anh đi cùng với em.” Hàn Hiểu Quân lấy điện thoại cầm ra tay, “Để anh gọi ba mẹ anh đến đây, buổi chiều mẹ anh đã nói muốn đi cùng anh đến đây. Chờ ba mẹ anh đến, anh sẽ cùng em đi tìm Tiêu Lâm.”

An Hồng ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Hiểu Quân. Ánh mắt của anh trầm ổn và kiên định, cô cắn môi gật gật đầu, nước mắt cô cũng không nén nhịn được nữa, từ từ lăn xuống.

Đợi đến khi ba Hàn mẹ Hàn đi tới bệnh viện, Hàn Hiểu Quân liền mang theo An Hồng rời đi. Bọn họ lái xe đến tiểu khu Hòa Bình. Xe vừa mới dừng hẳn, An Hồng liền vội vã bước xuống xe.

Hàn Hiểu Quân đuổi theo, một phen ôm lấy vai An Hồng. Bởi vì bước chân của An Hồng như nhũn ra, bước đi của cô liền có chút lảo đảo.

Hàn Hiểu Quân có thể lý giải được tâm tình của An Hồng. Đối với cô mà nói, nếu so với mẹ, bà có ý nghĩa quan trọng với cô nhiều hơn. Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, An Hồng luôn ở cùng với bà ngoại, cùng sinh hoạt với bà ngoại suốt hai mươi mấy năm. Mặc dù bà ngoại không có học hành, cũng không giỏi giang gì về biểu đạt, nhưng đối với An Hồng, bà ngoại vẫn là vô cùng tốt. Tình cảm giữa hai bà cháu được bồi dưỡng không phải là người ngoài nào cũng có thể hiểu được. Thế nhưng mà, Hàn Hiểu Quân là người từ thuở nhỏ lớn lên cùng An Hồng thì lại hoàn toàn lý giải được điều này.

Hàn Hiểu Quân ôm vai An Hồng, cùng cô đi về nhà.Lộ Vân Phàm nhìn thấy, chính là một bộ tình cảnh như vậy.

Anh trợn tròn mắt nhìn một đôi nam nữ đi từ xa tới gần, ngón tay cầm điện thoại di động siết lại gắt gao, khớp xương mỗi đốt ngón tay đều trắng bệch ra.

An Hồng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lộ Vân Phàm, ánh mắt không tự chủ được liền trở nên ẩm ướt rồi. Cô mấp máy đôi môi, vừa định há miệng nói, thì Lộ Vân Phàm đã nhanh chóng đi tới.

Hàn Hiểu Quân hơi hơi buông lỏng vòng tay đang ôm bờ vai của An Hồng ra, nhìn Lộ Vân Phàm đứng lại ở trước mặt bọn họ. Lộ Vân Phàm thoạt nhìn rất tức giận, cũng không liếc mắt nhìn Hàn Hiểu Quân đến một cái, chính là gắt gao nhìn chằm chằm vào An Hồng.

Anh ngậm miệng, đột nhiên cầm điện thoại đưa đến trước mặt An Hồng, nói: “Em thế này là có ý tứ gì?”

An Hồng có chút lặng người đi, hỏi: “Cái gì kia?”

“Anh hỏi em, em gửi cho anh cái tin nhắn như thế này chính là có ý tứ gì?”

An Hồng cẩn thận nghĩ nghĩ, mới nhớ lại bản thân mình đã gửi cho Lộ Vân Phàm tin nhắn như thế nào, cô suy sụp mở miệng: “Em... Điện thoại di động của em hết pin, không có điện.”

“Đây không phải là vấn đề điện thoại di động của em có còn pin hay là hết pin rồi! Anh muốn hỏi em, tin nhắn này đến cùng là có ý gì? Hôm nay là sinh nhật của ba anh! Lúc sáng sớm hôm nay anh đã nói với ông ấy là anh sẽ dẫn em đến nhà để ăn cơm. Giang Bội đã ở nhà để chuẩn bị một ngày trời, em không muốn đi thì em cũng có thể nói với anh là được. Vậy mà em lại gửi đến cho anh cái tin nhắn này là có ý tứ gì?”

“Em...”

“Còn nữa! Hiện tại! Rốt cuộc là em đang làm cái gì đó?” Rốt cục Lộ Vân Phàm quay đầu lại thoáng nhìn qua Hàn Hiểu Quân, trong ánh mắt nhìn chứa chất đầy sự tức giận, không còn gì để nói.

Sắc mặt của An Hồng đã lạnh xuống. Cô nhìn thoáng qua Lộ Vân Phàm, đột nhiên giữ chặt lấy tay của Hàn Hiểu Quân nói: “Đừng để ý đến anh ta nữa, chúng ta lên trước đi.”

“A Hồng...” Hàn Hiểu Quân cau mày.

“Em đã nói là đừng để ý đến anh ta nữa! cứ để cho chính anh ta ở trong này mà nổi điên đi!”

“An An!” Lộ Vân Phàm bị chọc tức, anh kéo cổ tay An Hồng lại, trong giọng nói hàm chứa sự run rẩy, “Em nói cái gì?”

Ba người cổ quái giằng co nhau ở đó. Thân mình An Hồng đã phát run, gắt gao cắn môi không cho phép nước mắt mình rơi ra, sắc mặt cô đã sớm tái nhợt. Hàn Hiểu Quân nhìn xem An Hồng, lại nhìn sang Lộ Vân Phàm, thở dài, anh vỗ vỗ bờ vai của Lộ Vân Phàm, nói: “Lộ Vân Phàm, cậu trước đừng kích động, buổi chiều nay bà ngoại An Hồng cãi nhau với Tiêu Lâm, đột nhiên phát ra chảy máu não phải nhập viện rồi. Hai chúng tôi mới từ bệnh viện trở về, hiện tại phải tìm cho được Tiêu Lâm, không biết con bé đã chạy đi nơi nào rồi.”

Nghe được những lời nói kia của Hàn Hiểu Quân..., Lộ Vân Phàm hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Anh cúi đầu nhìn lại An Hồng. Anh cảm thấy da đầu run lên. Trái tim anh chưa bao giờ cảm thấy thực sự áy náy và tràn ngập hối hận như bây giờ.

An Hồng đã quay mặt đi, không thèm nhìn anh, Lộ Vân Phàm thấp giọng gọi: “An An...”

“Cút!” An Hồng ngẩng đầu lên trừng anh, “Tôi không thời gian ở nơi này nổi điên cùng anh. Hiểu Quân, chúng ta lên lầu, đi xem Tiêu Lâm hiện giờ có ở nhà hay không.”

“Nhà em không có ai đâu!” Lộ Vân Phàm nắm chặt lấy tay An Hồng, cho dù cô vùng vẫy như thế nào anh cũng không buông ra, “Lúc trước anh đã đi qua nhà rồi, Tiêu Lâm không có ở trong nhà.”

“Tôi không tin anh!” An Hồng vẫn cứ lôi kéo Hàn Hiểu Quân đi về hướng đầu hành lang: “Em muốn đi lên nhà xem một chút.”

Lộ Vân Phàm không có biện pháp nào. Anh biết lần này là bản thân mình đã hoàn toàn không đúng rồi, đành chỉ phải đi theo An Hồng và Hàn Hiểu Quân, cùng nhau đi lên lầu.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.