Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 201: Chương 201: Gió xuân thổi đến lần nữa cũng không bằng nụ cười của em!




Đêm nay, An Hồng ở lại bên cạnh Lộ Vân Phàm.

Bọn họ cũng không làm gì cả, chính là vẫn mặc quần áo, cùng chen chúc với nhau ở trên chiếc giường xem ra có vẻ quá chật hẹp, gắt gao ôm lấy nhau.

Cả hai người vóc người đều cao, giường lại vừa ngắn vừa hẹp. Bọn họ ngủ quả thật là không thoải mái, thế nhưng mà cũng không có ai ca thán điều gì, cũng không ai nói chuyện.

Đương nhiên là cả hai người đều không sao ngủ được.

Gió từ chiếc quạt điện thổi ra vù vù, nhưng cũng không cách nào làm cho mồ hôi ngừng chảy ra. Trên người bọn họ đầm đìa mồ hôi.

An Hồng tuyệt không nghĩ đến động đậy. Cô vòng quanh cái eo của Lộ Vân Phàm, đầu nương tựa ở trên ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực ở trong lồng ngực của anh. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cô chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại như vậy.

Ở trong lòng cô đã có một quyết định rất quan trọng.

Sáng ngày hôm sau, Lộ Vân Phàm và An Hồng trước sau tắm rửa, tinh thần sảng khoái, cùng nhau ra khỏi cửa.

Anh nói với An Hồng: “Anh sẽ không để cho tâm huyết suốt ba mươi năm của ba anh bị hủy ở trong tay của anh. Anh tin tưởng rằng, nhất định anh sẽ nghĩ ra được biện pháp.”

Ánh mắt đen nhánh của anh lóe lên ánh sang tự tin. Khóe môi cong lên, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như những chuyện xảy ra ở trước mặt anh là không đáng giá nhắc tới, mà phải là sự suy sụp, mà chỉ là những khó khăn nhỏ nhoi. An Hồng nhìn anh đến nhập thần, cô hít sâu một hơi, nói: d∞đ∞l∞q∞đ “Em tin tưởng ở anh.”

Lộ Vân Phàm cười rộ lên, anh giơ tay ôm lấy đôi gò má của An Hồng: “Nghe lời của anh nhé! Hãy mau chóng chạy nhanh đi làm thủ tục sang tên phòng ở cho em. An An, kỳ thực, ngày hôm qua anh đã thật sự tin tưởng...”

“Cái gì?”

“Đúng đấy, nếu lần này Vũ Hoa vượt qua được, anh hi vọng chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa.”

“Lộ Vân Phàm, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này. Anh hãy chạy nhanh đến công ty đi, vẫn còn có cả một đống chuyện đang chờ anh để xử lý đấy.”

Lộ Vân Phàm lắc đầu: “Không, hiện tại nói lúc này là đúng thời cơ nhất. An An, anh hi vọng em có thể cho anh thêm một chút động lực. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Thật sự, hiện tại anh đã khôi phục lại tình trạng độc thân rồi, nếu ta có thể làm Vũ Hoa đi ra khốn cảnh, ngươi có thể hay không, trở lại bên người ta?”

Ánh mắt anh vạn phần thành khẩn, nhìn chặt chẽ chăm chú vào An Hồng, An Hồng vẫn còn chưa suy xét quá nhiều, cô nói: “Lộ Vân Phàm, chỉ cần anh tận lực là được, không cần phải tạo cho mình áp lực quá lớn. Em tin tưởng với năng lực của anh, cho dù lúc này nguy cơ là vô pháp giải quyết, nhưng em vẫn tin tưởng rằng anh có thể bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì anh là Lộ Vân Phàm, là một Lộ Vân Phàm chưa bao giờ chịu buông tay, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on một Lộ Vân Phàm chưa từng bao giờ nhận thua. Đến lúc đó, cho dù anh có trở nên như thế nào, em... đều sẽ ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”

Lộ Vân Phàm mắt sáng rực lên, trái tim của anh đập thật sự rất mau, nhanh đến mức, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh một phát ôm An Hồng vào trong ngực, cực kỳ cực kỳ dùng sức ôm lấy cô, anh nói: “An An, cho anh thêm một chút thời gian, chờ anh xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi, anh liền đi tìm em.” “Được!” An Hồng trả lời tràn đầy kiên định.

Hai người chia tay nhau ở ngã tư phố. Lộ Vân Phàm phải về công ty, An Hồng phải đi về khách sạn.

Trước khi chia tay, trong đầu An Hồng đột nhiên nhớ tới một người. Cô nói với Lộ Vân Phàm: “Có một người, không biết anh đã từng liên hệ với người ấy hay chưa?”

Lộ Vân Phàm hỏi: “Ai vậy?”

An Hồng nói ra một cái tên. Cô nghĩ nghĩ, rồi nói: “Chữa ngựa chết thành ngựa sống, anh hẳn là phải sử dụng đến mạng lưới quan hệ rộng của anh rồi đó.”

Lộ Vân Phàm cau mày gật gật đầu: “Em nói đúng, để một chút nữa thì anh sẽ gọi cho anh ấy một cuộc điện thoại. Nhưng mà anh cảm thấy. . . Xác xuất thành công không cao lắm.”

An Hồng đáp lại bằng một nụ cười cổ vũ: “Thử xem xem thế nào!”

“Được!”

Rồi sau đó, bọn họ lại ôm ấp nhau một lần nữa, cùng nói hẹn gặp lại với đối phương

Ngồi ở trên xe taxi, tâm tình của An Hồng đã được buông lỏng rất nhiều.

Trải qua qua nhiều năm như vậy, người đàn ông kia sớm đã thành thục, từng đã bao vây để quấy nhiễu cô. Cô cho rằng sự tổn hại giờ đây đang từng chút từng chút được giải trừ, từng chút từng chút được tiêu tan.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã bỏ lại anh rất nhiều lần. Cô tự nói với mình, lúc này đây, cô nhất định phải kiên định trấn giữ ở bên cạnh anh, làm bạn kèm anh vượt qua cửa ải khó khăn.

Có nhiều thứ, thật sự cần phải dùng thời gian để chứng minh. An Hồng cười mình sao ngu xuẩn như vậy. Trái tim của Lộ Vân Phàm cô hẳn là hiểu rõ và sâu sắc hơn bất luận người nào khác. Hai người bọn họ đã bỏ lỡ một lần lại một lần, chuyện cho tới bây giờ, cô không bao giờ còn muốn dùng bất kỳ cớ gì để buộc bản thân mình buông tay thoát đi nữa.

Cô không bao giờ còn muốn gây rối rắm, hỏi anh tại sao có thể dùng toàn bộ lợi thế của Vũ Hoa l để đổi lấy tự do của bản thân mình nữa.

Bởi vì người đàn ông kia, anh chưa bao giờ làm chuyện mà để cho bản thân mình sẽ phải hối hận.

An Hồng khóc lên ở trong xe taxi. Người lái xe dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, thế nhưng cô lại không thèm quan tâm. Chính là lớn tiếng nỉ non, khóc không kiêng nể gì. Khóc mãi đến cuối cùng, cô lại nở nụ cười. Người lái xe như hoa mắt, choáng váng, An Hồng nhìn anh, nói: “Sư phụ, anh cứ chuyên tâm lái xe đi, đừng để ý đến tôi.”

“Em gái à, cô làm sao vậy? Cãi nhau với chồng sao?”

An Hồng lắc đầu, vừa khóc vừa cười: “Không phải, tôi vừa suy nghĩ cẩn thận về một sự kiện, đột nhiên liền thấy đặc biệt vui vẻ.”

timviec taitro

Lộ Vân Phàm trở lại bên dưới tòa nhà Vũ Hoa. Đứng ở ngoài cửa lớnop công ty, anh ngẩng đầu lên nhìn. Bức tường Cao ốc bằng thủy tinh màn dưới ánh mặt trời phản chiếu lại ánh sáng chói mắt.

Anh lặng yên nhìn trong chốc lát, hít sâu một hơi, rốt cục ngẩng đầu lên, bước đi vào đại sảnh lầu một.

“Lộ tổng, xin chào ngài!”

“ Lộ tổng.”

“ Lộ tổng, ngài đã tới!”

Trên đường đi vào trong thang máy, một đám bảo vệ và nhân viên lễ tân lên tiếng chào hỏi anh. Lộ Vân Phàm mỉm cười với bọn họ. Những người này chính là những nhân viên nhỏ của Vũ Hoa. Bọn họ đã phục vụ trong công ty với thời gian không đồng đều nhau. Có người mới được mấy tháng, có người đã làm vài năm.

Gần nhất công ty gặp phải khốn cảnh to lớn, cấp trên căn bản không nghỉ ngơi, cấp dưới liền sắp xếp nhân viên trực ban trong hai ngày nghỉ lễ. Đảm bảo ở từng vị trí đều có người, duy trì toàn bộ công việc của công ty được hoạt động bình thường.

Lộ Vân Phàm nhìn đến một chị trung niên đang quét dọn vệ sinh. Chị đã công tác ở Vũ Hoa được hơn mười năm. Lộ Vân Phàm nhớ được, hồi bản thân mình còn học cao trung, khi tới công ty tìm ba ba, chị còn coi anh như là một đứa trẻ vậy. Có một lần thậm chí chị cho anh một viên kẹo que.

Anh chào hỏi với chị: “Chị Phương, ngày nghỉ ngơi lại còn bắt các chị tới đi làm, thật cực khổ.”

Chị Phương cầm đồ lau dọn, có chút thụ sủng nhược kinh (*): “Lộ tổng, không có chuyện gì, không khổ cực đâu.”

(*) Thụ sủng nhược kinh: Nghĩa đen: Được quan tâm cưng chiều mà cảm thấy kinh ngạc, sợ hãi. Ý trong đoạn văn muốn nói người làm công việc lao công thấp kém được Tổng giám đốc hỏi han thì cảm thấy vừa vui mừng vừa cảm động.

Lộ Vân Phàm cười, vỗ vỗ vai chị, đi vào thang máy. Khi anh xoay người lại, chị Phương nắm chặt nắm tay vung lên đối với anh: “Lộ tổng, cố lên nhé! Chúng tôi đều luôn tin tưởng đối với ngài!”

Lộ Vân Phàm trong lòng cảm động. Trước khi cửa thang máy khép lại, anh gật gật đầu, mỉm cười, nói: “Chị yên tâm!”

Đến tầng làm việc của mình, anh phát hiện ra tất cả mọi người đều đang ở đây Các nhân viên nhìn thấy anh đến lập tức đứng lên. Tiểu Cao lại càng nhanh chóng đón chào: “Lộ tổng!”

Lộ Vân Phàm chậm rãi nhìn xuyên qua nhân viên làm công ở đại sảnh, ánh mắt của anh đảo qua trên mặt mỗi người bọn họ. Theo sau đó, tiếng cười liền tràn ra: “Cho mọi người hai ngày nghỉ lễ ngâm nước nóng, thật sự rất xin lỗi.”

“Không có sao hết đâu ạ! Lộ tổng.” Các nhân viên liền lớn tiếng trả lời.

Lộ Vân Phàm vỗ vỗ tay: “Tốt lắm! Chúng ta đây đều giữ vững tinh thần, cùng nhau nỗ lực.”

Các công nhân viên ào ào lên tiếng trả lời, sau đó lập tức lại vùi đầu vào trong công việc của mình. Lộ Vân Phàm gọi Tiểu Cao đến bên cạnh: “Một lát giúp tôi sửa sang lại một ít tài liệu. Tôi muốn gọi mấy cú điện thoại! Cậu đến tới phòng làm việc của tôi, tôi sẽ nói tường tận với cậu.”

Vừa nói, bọn họ vừa đi về hướng văn phòng. Lộ Vân Phàm đi rất chậm, bộ pháp đi vẫn như ngày thường anh lui tới vậy. Hơi có chút cứng ngắc cùng chậm rãi, nhưng mà trong lòng anh lại kiên định dị thường, bước đi mỗi một bước, cũng trở nên kiên định lại tự tin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.