Trở lại trong phòng ở, Lộ Vân Phàm bỏ bịch xốp lên trên bàn, mở điều hòa trong phòng đến mức to nhất, đẻ cho khí lạnh thổi về hướng phòng khách.
Anh ngồi ở trên trên mép chiếc giường nhỏ ở phòng khách, châm lên một điếu thuốc, ngẩng đầu nói: “Anh không ngờ rằng em sẽ đến.”
“Sao kia?”
“Nếu biết là em sẽ đến, thì anh sẽ không tới.”
“Là anh giao chìa khóa cho Trần Hàng mà.”
“Đúng thế, nhưng mà anh thật không nghĩ tới em lại tới đây nhanh như vậy. Vốn dĩ anh đã nghĩ rằng diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn hôm nay anh sẽ ở lại đây một đêm cuối cùng, sau đó thu thập sạch sẽ, rồi sẽ không đến nơi này nữa!”
“Anh thường xuyên đi đến đây sao?”
“Thỉnh thoảng thôi.” Lộ Vân Phàm cúi đầu cười, “Mấy ngày nay gần như không ngủ, đã nghĩ ngợi phải đến chỗ này để ngủ một giấc cho ngon lành, để cho đầu óc được thanh tỉnh minh mẫn.”
“Vậy chiếc giường nhỏ như vậy, lại còn rất cứng nữa, làm sao anh có thể ngủ ngon được? Hơn nữa trong phòng khách cũng chưa lắp điều hòa.”
“Sẽ không đau, ở trong này, anh có thể ngủ được.” Lộ Vân Phàm nhún nhún vai, chỉ vào bịch xốp ở trên bàn, “Em ăn một chút gì đi, để đói bụng lắm thì sẽ không tốt đâu.”
An Hồng đi vào phòng bếp, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on lấy ra một cái chén đã rửa sạch sẽ, múc hơn phân nửa bún chua cay ra chén, lấy đôi đũa đưa tới trong tay Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm tiếp nhận, lặng yên ăn.
An Hồng cũng bắt đầu ăn. Bún chua cay đã có chút nguội lạnh rồi, nhưng mà cô vẫn không chút để ý. Lộ Vân Phàm đã bảo chủ quán cho rất nhiều tương ớt, còn có một nắm lớn rau thơm, đây đều là hương vị mà cả hai người bọn họ đều thích.
“Anh. . .”
“Em. . .”
Hai người nâng bát, đồng thời mở miệng. Lộ Vân Phàm cười rộ lên, nói: “Em nói trước đi.”
“Chân của anh đã đỡ chưa vậy?”
Lộ Vân Phàm sửng sốt: “Tốt lắm.”
“Chuyện của Vũ Hoa. . . dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Tôi đã xem tin tức, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lộ Vân Phàm buông bát, nói: “Anh đã chia tay với Khổng Lam rồi, chuyện chính là như vậy.”
“Vì sao? Mà tại sao lại phải náo loạn thành ra như vậy?” An Hồng hỏi, vẻ không hiểu.
“Bởi vì cô ấy cho rằng anh đang đùa bỡn cô ấy, thậm chí là lợi dụng cô ấy.”
“Vậy cũng không thể làm ra cái chuyện tuyệt tình như vậy chứ!”
“Kỳ thực, nói cho đúng thì chuyện này anh đã hiểu rõ ràng, liệu đến từ trước.” Lộ Vân Phàm nói vẻ rất dửng dưng, “Chính là anh không nghĩ tới, bối cảnh của ba cô ấy lại mạnh như vậy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn đã phá hỏng tất cả các đường lui của anh rồi.”
“Có ý tứ gì?”
“Không có công ty nào nguyện ý hợp tác cùng với anh. Hình như là Khổng Kỳ Đông đã buông lời tuyên bố, nếu như có người nào dám hợp tác với anh, chính là đối nghịch với ông ta. Mà cái hạng mục này lại phải đầu tư một khoản tiền lớn như vậy, vốn cũng đã là sự phiêu lưu rồi. Bởi vậy, càng không ai dám đón củ khoai lang nóng phỏng tay này. Anh cũng đã bàn bạc cùng với một số công ty tỉnh ngoài rồi, vốn đã đạt được ý đồ bước đầu. Anh đã định bay qua để đối diện đàm phán cùng với bọn họ, rốt cuộc đến phút cuối thì đối phương bỗng chốc lại đổi ý kiến.”
Ngữ khí của anh luôn luôn thật bình tĩnh, làm An Hồng không nhận ra được tâm tình của anh.
“Vậy ba của anh đâu? Ba anh cũng có rất nhiều bạn bè kia mà.”
“Những người này, cũng đều là bạn của Khổng Kỳ Đông.” Lộ Vân Phàm ngồi sâu vào trong giường, dựa vào ở trên vách tường, “Ngày hôm qua anh còn vừa mới mắng Lạc Phong xong. Cậu ta suốt mấy năm nay không đặt tâm tư vào trong công việc của công ty, lúc này cũng giúp không được một chút gì cả.”
Nói xong, Lộ Vân Phàm lại cười rộ lên, khẩu khí một bộ đùa giỡn, “Kết quả, cậu ta mắng cho anh một trận, nói là anh đáng đời.”
An Hồng không nói gì.
Lộ Vân Phàm lại đốt lên một điếu thuốc, cầm hộp thuốc lá hỏi An Hồng: “Em có muốn hút không?”
An Hồng lắc đầu, lấy từ trong túi ra bao thuốc lá xanh bản thân yêu thích, cô hỏi: “Vậy anh đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?”
“Chưa nghĩ ra.” Lộ Vân Phàm cau mày hút thuốc, trước mặt anh, khói thuốc dâng lên bay lượn lờ. Anh hỏi, “Anh giao cho Trần Hàng mấy thứ gì đó, em đã nhận được chưa?”
“Nhận được rồi.”
“Hãy mau đi nhận nhà đi! Anh chỉ có thể tặng cho em cũng chỉ có chút đồ vật này mà thôi.”
“Tôi không thể nhận.”
“Hiện tại anh không tranh luận gì với em, anh không còn khí lực nữa.” Lộ Vân Phàm xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, “Nếu như em không nhận, ngộ nhỡ Vũ Hoa bị đổ, mấy thứ này cũng bị ngân hàng lấy đi hết thôi. Em cũng biết, giá trị mấy thứ đó căn bản không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng mà, đối với em mà nói, tối thiểu có thể đảm bảo được cho em cả đời này không thiếu tiền dùng.”
“Tôi thật sự không muốn nhạn, đây dầu gì cũng là một ít tài sản, anh hãy lưu lại cho bản thân để ngẫm nghĩ ra biện pháp.”
“Anh cảm thấy. . . Vũ Hoa đại khái thật sự sẽ bị hủy ở trong tay anh rồi.” Lộ Vân Phàm lắc lắc đầu cười rộ lên, “Anh phải thực thật xin lỗi ba anh! Vài ngày nay ông ấy đều buồn đến hỏng rồi, muốn mắng anh nhưng lại không thể mắng. Anh chỉ sợ ông ấy sẽ bị ngất lịm.”
“Sẽ không đâu, nhất định sẽ có biện pháp! Anh. . . Anh có thể đi thương lượng với Khổng tiểu thư một chút. Chỉ là chuyện hai người chia tay mà thôi, cô ấy vẫn còn trẻ như vậy, bởi vì dứt đọn chuyện tình cảm với anh mà muốn hủy diệt cả Vũ Hoa sao. Như vậy, cũng quá không có chút nhân tình nào rồi.”
Lộ Vân Phàm lắc đầu: “Cô ấy đã trở lại Chicago rồi, anh cũng sẽ không thể liên hệ với cô ấy.”
“Vậy thì, đi tìm ba cô ấy có được không?” “Không có khả năng, hiện tại ba cô ấy hận không thể giết chết anh ấy chứ!”
An Hồng hết đường xoay xở, sắc mặt sốt ruột. Lộ Vân Phàm nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Em đang lo lắng cho anh?”
An Hồng ngẩng đầu nhìn anh, trả lời: “Đương nhiên là tôi lo lắng chứ.”
“Không phải em nói, chúng ta về sau cầu trở về cầu, đường trở lại đường, cũng không cần thiết phải liên hệ với nhau nữa đó sao? Em còn lo lắng cho anh làm gì?”
“Bởi vì anh rất ngốc! Đang êm đẹp, tại sao lại nghĩ muốn chia tay với Khổng tiểu thư! Vốn dĩ hết thảy chuyện này đều sẽ không phát sinh.”
“Em cứ nói đi?” Lộ Vân Phàm mở ra tay, vẻ mặt đầy vô tội.
An Hồng không dám tiếp nhận lời nói.
Lộ Vân Phàm ngồi thẳng người, biểu cảm đột nhiên trở nên rất chân thành: “An An, anh hỏi em, nếu lúc này đây Vũ Hoa mà vượt qua được, em có nguyện ý bắt đầu một lần nữa với anh hay không,?”
An Hồng lặng người nhìn anh.
Lộ Vân Phàm “Phì” một tiếng, cười ra thành tiếng, xua xua tay nói: “Xem dáng vẻ khẩn trương của em kìa, anh chỉ đùa thôi.”
“. . .”
“Em yên tâm, nếu như anh thật sự không thể làm được việc gì nữa rồi, anh cũng sẽ không lại tới tìm em đâu. Món nợ anhd deo trên nợ kia, có lẽ cả đời cũng còn không biết thế nào. Nói không chừng đến lúc đó anh liền chạy trốn tới Keynia ở Châu Phi kia, đến ngay cả ba của anh cũng không thể nào bắt được anh… khà khà.”
“. . .”
Đã đến lúc này rồi mà anh lại vẫn còn có thể đùa được.
Lộ Vân Phàm vỗ vỗ lên trên chiếc chiếu trúc ở bên cạnh người, vươn tay về phía An Hồng: “An An, đi lại đây, ngồi cùng với anh một lát.”
An Hồng ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống dựa vào anh.
Lộ Vân Phàm kéo vai cô qua, để cho đầu của cô gắt gao dựa vào trên bờ vai của mình. Anh nói: “Anh sẽ không để cho em phải chịu khổ cùng với anh đâu. An An, em nhận lấy căn phòng nhỏ này đi, xem như đây là món quà tặng cuối cùng mà anh tặng cho em.”
“Em không thể. . .”
“Nghe lời.” Lộ Vân Phàm quay đầu lại hôn lên vầng trán của cô, “Em còn nhớ rõ không? Anh đã nói rồi, anh sẽ tặng cho em một căn nhà lớn cực tốt! Em nói, em đã không còn có nhà ở nơi này nữa, nhưng mà anh lại nghĩ muốn nói cho em biết, em có! Nhà của em, vẫn luôn luôn ở đây, vĩnh viễn cũng sẽ ở đây.”
Nước mắt của An Hồng chậm rãi chảy xuống.
Cô nhớ được lời anh đã từng nói kia - từ giờ trở đi, anh sẽ bắt đầu nỗ lực. Anh sẽ phấn đấu vì ngôi nhà của chúng ta, của anh và của em. Đến lúc đó, anh sẽ tặng cho em một căn nhà lớn cực tốt, đây chính là nhà của chúng ta.
Lộ Vân Phàm à, anh không hiểu sao? Nếu như không có anh, đây chỉ là một căn phòng trống, chẳng phải nhà.