Màn đêm buông xuống, khung cảnh phồn hoa ở nơi thành phố châu Mĩ lung linh, hoa mỹ đến lạ thường. Dường như thời gian ở đây không bao giờ có khái niệm yên tĩnh, tất cả mọi người sau một ngày làm việc mệt mỏi, họ dành ra thời gian đêm xuống để thả hồn vào những cuộc vui chơi, giải trí.
Hạ Thiên Vũ lại không giống những người đó, thường thì anh ngày không có tiết học, anh sẽ đến công ty, cả một tuần lễ hầu như anh chẳng được nghỉ ngơi đúng nghĩa lấy một ngày. Cuộc sống của anh chỉ có ba nơi. Một là căn nhà đang thuê, hai là công ty, ba là trường học. Anh dành hết thời gian của mình ở ba nơi này.
Thế nhưng, tối nay, Lục Thiên Dương nói anh phải tham gia vào một bữa tiệc. Nghe nói rằng, người tổ chức bữa tiệc này là người rất có tiếng trong giới kinh doanh. Với thân phận thương nhân, phó giám đốc của một công ty khu vực, việc tới những bữa tiệc xã giao là điều không hiếm, mà còn rất thường xuyên, Thế nhưng, những lần trước anh đều từ chối tham gia, Lục Thiên Dương cũng không bày tỏ thái độ gì. Tuy nhiên lần này anh ấy lại tỏ rõ rằng anh bắt buộc phải tới, đủ để biết bữa tiệc này không hề tầm thường.
Hạ Thiên Vũ một thân âu phục đen, dáng người anh càng ngày càng cân đối, rắn chắc hơn. Một lần, Hàn Tiểu Tịch vô tình nói rằng, anh giống như một thư sinh, da trắng, tuy có cơ bắp nhưng không rõ, cô lại nói, không biết sau này anh thay đổi thành một người đàn ông trưởng thành thì sẽ như nào, cô rất tò mò. Từ trong ánh mắt cô, anh biết cô thích dáng người tam giác ngược, cơ bắp và bụng múi hơn. Vì vậy để thỏa mãn chút yêu cầu nhỏ của cô bạn gái mình, sau khi trở về Mĩ, anh đã chăm chỉ tập gym, thường xuyên bơi, chế độ ăn cũng ngày càng dinh dưỡng hơn. So với những cô gái giữ dáng, anh cũng chịu không ít khó khăn.
Nơi tổ chức bữa tiệc là một khách sạn 5 sao nổi tiếng, ở tầng cao nhất của tòa nhà này. Anh đứng ngoài ban công, dõi mắt về phía xa trong vô định, những ánh đèn lung linh khắp mọi nơi chiếu rọi vào mắt anh cơ hồ như có cả dải ngân hà trong đôi mắt sâu thẳm đó.
Gương mặt anh một nửa chìm trong bóng tối, tay phải cầm ly rượu vang khẽ lắc, chất lỏng màu vàng kia sánh lại, trông thật thích mắt. Từ khi đến đây, bữa tiệc đã bắt đầu, tuy nhiên người tổ chức cũng chưa xuất hiện.
Một chàng trai nhan sắc nổi bật như anh một mình đứng ở đó, không khỏi khiến các cô gái chú ý tới. Con gái phương Tây không hề ngại ngùng, e thẹn như phương Đông, anh như trở thành đối tượng của họ. Từ nãy đến giờ đã có không ít những cô gái đến chủ động bắt chuyện với anh. Vẻ đẹp nào cũng có, một điểm chung là họ đều có mái tóc vàng và đôi mắt xanh như đại dương, dáng người quyến rũ có, như một cô bé lolita cũng có, đáng yêu có, trưởng thành, thục nữ nhiều không đếm xuể, tuy nhiên anh đều lịch sự mà xa cách từ chối bọn họ. Có người sau khi chứng kiến thái độ lạnh nhạt của anh còn nói anh là không có mắt.
Nhưng họ nào đâu biết, trong mắt anh bọn họ còn không bằng một góc của cô bạn nhỏ nhà anh. Đôi mắt cô tuy không phải là màu xanh nhưng lại trong veo, không hề dính chút gì của hồng trần. Vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp khó có người sở hữu được, nó như một khí chất toát ra từ trong cốt tủy, trong tâm hồn của cô, trong sáng, mảnh mai, mà kiên cường, thoát tục.
Đang nhớ lại nụ cười e thẹn của cô, trái tim anh dâng lên từng cơn sóng ngọt ngào, bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai trái anh, rồi một giọng nói mềm nhũn như nước, mang theo vài phần yếu ớt vang lên bên tai:
“Thiên Vũ, là cậu sao?”
Anh quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói khiến anh cảm thấy sởn da gà này, thì mạch cảm xúc liền đứt đoạn, giọng điệu và khuôn mặt anh lạnh nhạt:
“Hàn nhị tiểu thư.”
Phép lịch sự đối với một số người là điều cần thiết, như để thể hiện sự tôn trọng của mình với đối phương, nhưng trong một số trường hợp, nó lại thể hiện sự xa cách.
Hàn Đồng Tư nghe anh đáp lại, mà nụ cười trên môi cứng đờ trong vài giây, ngay sau đó, cô ta khôi phục lại tâm trạng, nói:
“Đều là bạn học cùng nhau, đừng xưng hô xa cách như vậy, cứ gọi mình là Đồng Tư hoặc Tư Tư đi.”
Anh cười lạnh trong lòng, không nể mặt mà đáp:
“Tôi và cậu cũng chỉ học cùng một năm, tính ra cũng chẳng thân thiết gì, lại thêm thân phận cao quý của cậu, gọi như kia, tôi không dám.”
Nghe giọng điệu của anh thì rất bình thường, nhưng lọt vào tai Hàn Đồng Tư lại như một câu châm chọc. Cô ta im lặng một lúc rồi nói:
“Cậu có biết chị tôi ở đâu không, đã gần một năm rồi chị ấy không liên lạc với ba rồi. Chẳng biết chị ấy đang làm gì nữa. Trước đây cậu thân với chị ấy lắm, cậu biết không? À, cậu thì cũng làm sao mà biết được, đến cả nhà chị ấy còn không nói chuyện thì một người ngoài như cậu thì biết kiểu gì. Tôi chỉ lo chị ấy không biết làm gì để kiếm sống, không có tiền rồi đi theo con đường tội lỗi mà thôi.”
Nói đến đây đôi mắt cô ta rưng rưng như sắp khóc, nhưng lọt vào mắt anh, anh chỉ cảm thấy một sự giả tạo đến kinh tởm mà thôi, thế nhưng anh cũng không quên khen ngợi diễn xuất của cô ta.
“Nếu chị ấy có chuyện gì, thì tôi là người có tội nhất. Là tôi khiến chị ấy phải bỏ nhà ra đi. Là tôi khiến chị ấy không thích mình, là tôi chiếm hết tình yêu thương của ba.”
Anh không nói gì, màn diễn xuất này đúng là quá chuyên nghiệp rồi còn gì. Nếu anh không biết rõ, không hiểu Tiểu Tịch, chắc anh cũng đã mắc lừa cô ta rồi.
“Phó giám đốc Hạ, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”