Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 97: Chương 97: Chương 95




Lục Thiên Dương đang nói chuyện cùng vài tổng giám đốc của công ty khác, đang định giới thiệu Hạ Thiên Vũ với họ, vì anh ấy biết, một nhân tài như anh sẽ không chỉ cắm rễ ở công ty con của anh ấy, mà sau này học xong đại học, Lục Thiên dương tin, anh sẽ tự thành lập một công ty riêng để phát triển.

Đối với Hạ Thiên Vũ, anh ấy có lòng tin tuyệt đối rằng anh sẽ thành công, trở thành một doanh nhân thành đạt. Trong giới kinh doanh này, người ta nói thương trường như chiến trường, nhưng lại không nhớ rằng, ngoài kẻ địch ra còn có đồng minh. Và anh ấy tin chắc Hạ Thiên Vũ sẽ là một đồng minh vô cùng tuyệt vời. Anh ấy mong ngày anh trở thành một người có thể hợp tác cùng mình.

Thấy cô gái đứng bên cạnh Hạ Thiên Vũ quen mắt, anh ấy lịch sự rời khỏi chỗ ngồi, đến ban công kia, định hỏi Thiên Vũ. Tiến gần đến anh mới nhận ra, đó là thiên kim nhà họ Hàn, ba của cô ta, tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị cũng chính là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay. Anh ấy hơi ngẩn người, thế mà Hạ Thiên Vũ lại quen biết với vị tiểu thư này sao?

Hạ Thiên Vũ quay lại, thấy Lục Thiên Dương, anh cảm thấy biết ơn anh ấy, anh thật sự không thể nuốt nổi cái sự giả tạo không giới hạn này của Hàn Đồng Tư.

“Lục tổng, anh tìm em có việc gì sao?”

Lục Thiên Dương nhìn thoáng về phía Hàn Đồng Tư, cô ta mỉm cười coi như đó là lời chào, anh cũng lịch sự gật đầu. Sau đó, qua về phía Hạ Thiên Vũ, nói:

“Anh mới giới thiệu cậu với vài đối tác của công ty chúng ta. Hàn tiểu thư, xin thất lễ.”

Hạ Thiên Vũ cũng bước theo Lục Thiên Dương, anh không nói hay nhìn Hàn Đồng Tư thêm một cái nào.

Ngồi vào bàn, khắp phía đều ồn ào, đầy tiếng nói chuyện, Lục Thiên Dương nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai để ý tới chỗ này lắm, mới hỏi Hạ Thiên Vũ để thỏa mãn sự tò mò từ ban nãy.

“Thiên Vũ, cậu quen biết với Hàn đại tiểu thư kia sao?”

Hạ Thiên Vũ nhấp một chút rượu, nhìn anh ấy một cái rồi nói:

“Trước đây học cùng trường.”

Lục Thiên Dương đang uống rượu suýt chút nữa là sặc, anh ấy nhìn anh rồi nói:

“Nhân duyên không tệ đâu.”

Hạ Thiên Vũ nhìn anh vẻ mặt khó hiểu. Lục Thiên Dương hắng giọng giải đáp cho anh:

“Ai mà không biết trong nước, Hàn thị là tập đoàn lớn mạnh, cũng sánh ngang với Lục Thiên, hơn nữa, Hàn tổng cũng được tính là một tiền bối trong ngành, gừng càng già càng cay, những chiêu trò, thủ đoạn của ông ấy trên thương trường những người như chúng ta sao có thể sánh được. Mà Hàn đại tiểu thư đó lại được cưng chiều như vậy, hơn nữa cũng rất xinh đẹp, có thể có mối quan hệ với nhà họ Hàn quả thực là rất tốt.”

Lục Thiên Dương dừng lại một chút như phát hiện ra điều gì đó, rồi nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc:

“này, ban nãy cậu làm cho cô ấy đỏ như sắp khóc sao? Mà anh cảm thấy hình như cô ấy có tình ý với cậu đấy.”

Còn đâu tổng giám đốc lạnh lùng, ít nói, nghiêm khắc nữa, hình tượng đó đã bị cái bản chất hóng hớt của anh ấy bán đứng rồi. Hạ Thiên Vũ lạnh nhạt nhìn đáp lại anh ấy sau khi nghe một tràng đó.

“Thực ra nhà họ Hàn còn một người khác, là anh không biết rõ chuyện nhà họ mà thôi.”

Lần này Lục Thiên Dương càng bất ngờ hơn, anh ấy giục:

“Cậu biết gì à? Kể đi.”

Hạ Thiên Vũ liếc nhìn anh ấy một cái rồi mỉa mai:

“Đây là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia sao? Thu lại cái bản mặt này của anh lại đi.”

Lục Thiên Dương dường như cũng nhận ra mình hơi thất thố, liền khôi phục vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt kia, đã bán đứng khuôn mặt đó, lãnh đạm nói:

“Được rồi chứ? Kể đi.”

Hạ Thiên Vũ mặt không đổi sắc:

“Sao em phải kể cho anh?”

Lục Thiên Dương ngớ người, sau đó lườm anh một cái với ánh mắt như sắp giận:

“3 ngày nghỉ.”

Hạ Thiên Vũ lắc đầu:

“Đáng giá 3 ngày thôi à?”

Lục Thiên Dương nghiến răng:

“5 ngày.”

Hạ Thiên Vũ im lặng. Lục Thiên Dương bấm bụng nói:

“Một tuần, chỉ một tuần thôi. Đây là giá cuối cùng.”

Hạ Thiên Vũ khẽ nâng khóe miệng, cười nhẹ:

“Thành giao.”

“Cậu sinh ra đúng là để làm thương nhân, có lẽ mấy dự án sau này của cậu cũng dễ làm ăn lắm.”

“Cảm ơn.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Thiên Vũ, Lục Thiên Dương ghét bỏ nói:

“Kể mau lên.”

Hạ Thiên Vũ thu lại vẻ mặt kia, nghiêm túc nói:

“Hàn Đồng Tư chỉ là nhị tiểu thư mà thôi.”

“Cái gì? Nhị tiểu thư?”

Sự bình tĩnh được tôi luyện trên thương trường mấy năm nay của Lục Thiên Dương bị một câu nói của anh làm cho biến mất hết.

“Ừm, anh có biết thủ khoa của trường đại học Paris – Dauphine không?”

“Có nghe nói qua, là một cô gái người nước ta, chẳng lẽ là cô ấy?”

Hạ Thiên Vũ cười cười, cô bạn gái nhỏ của mình cũng thật nổi tiếng.

“Hàn Tiểu Tịch. Họ Hàn? Bảo sao anh lại thấy quen như vậy chứ?”

Lục Thiên dương lấy điện thoại ra, vào baidu tìm kiếm, hiện lên thông tin của cô, cùng vài tấm hình. Nhưng lại một lần nữa, anh ấy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ thiên Vũ.

“Đây chẳng phải cô gái ở trong tấm hình trong ví của cậu sao?”

“Ừm. Anh cũng đừng hoang mang thế chứ.”

“Hàn đại tiểu thư thật sự là bạn gái của cậu?”

“Không sai.”

Lục Thiên Dương không hỏi gì thêm, một lúc sau mới lắc đầu cảm thán:

“Nhân duyên của cậu quả thực khiến người khác phải ghen tị.”

“Anh quá khen.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.