Cô đã nói thật ra những gì ở trong lòng, không hề giấu giếm chút nào, cô mong La Tử Hiểu có thể hiểu được. Cô đối với anh không hề có tình yêu, mà đơn giản là tình thân. Cô biết muốn anh chấp nhận vẫn trở thành người chăm sóc, quan tâm mình như trước rất rất ích kỷ, nhưng cô vẫn muốn thử.
La Tử Hiểu nghe cô nói hết, trái ngược với những gì anh nghĩ, anh cảm thấy hình như có một cảm xúc gì đó, là vui vẻ, là hụt hẫng, là phấn khích,... anh không rõ. Nhưng khi nghe cô nói ra câu, coi anh là anh trai, anh lại không hề cảm thấy thất vọng. Anh ngờ ngợ nhận ra, có phải hay không, tình cảm anh đối với cô không phải là tình yêu nam nữ? Anh cần thời gian để xác định. Nhưng quả thật anh đã thích cô rồi. Tuy nhiên thấy sự kiên định trong mắt cô, anh biết mình không thể có cơ hội bước vào trái tim cô bằng thân phận một người đàn ông mà cô yêu thương, một người mà cô an tâm giao tất cả của cô để người đó bảo vệ. Anh biết...
Nếu đã vậy, cái danh xưng anh trai kia hình như... cũng không tệ?
Nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, anh mở mắt ra, mỉm cười với cô, vẫn là nụ cười tỏa nắng như mọi khi, nhưng hôm nay dường như cô cũng không cảm thấy đáng ghét như trước. La Tử Hiểu nói:
“Vậy em có nguyện ý khi có một người anh trai như anh không? Anh không hề như những lời đồn ở bên ngoài, anh biết nấu cơm, anh biết chơi đàn, hơn nữa anh còn có thể bảo kê em ở trường, là chỗ dựa vững chắc ở thành phố Paris này, em sẽ không cần phải nể mặt ai hết. Nhận anh làm anh trai, em còn có thể tới căn biệt thự của anh chơi thoải mái. Gia đình anh không có con gái, có mỗi mình anh là con trai, thế nên em yên tâm, ba mẹ chắc chắn sẽ nhận em làm con nuôi. Đối với em anh chỉ có hai yêu cầu, thứ nhất bạn trai của em phải yêu thương, chiều chuộng, chăm sóc em, thật lòng với em. Thứ hai, em phải có trách nhiệm tìm một cô gái tốt để làm chị dâu của em. Được không, em gái?”
Hàn Tiểu Tịch thực sự xúc động, cô giương đôi mắt trong veo nhìn anh, gật đầu rồi lại hỏi:
“Anh nói thật không? Anh sẽ là anh trai của em? Nhưng em như vậy có phải quá ích kỷ không?”
La Tử Hiểu phì cười với bộ dạng này của cô, sự hứng thú với cô em gái mới nhận này lại càng tăng lên.
“Đương nhiên là thật rồi. Em gái của La Tử Hiểu này có quyền ích kỷ, cho dù em có ích kỷ hơn nữa cũng không sao, có anh chống lưng mà. Đợi anh chút, để anh gọi cho ba mẹ.”
La Tử Hiểu quay người ra chỗ vắng hơn để gọi điện thoại, không lâu sau, anh quay lại. Vẻ mặt còn tươi hơn ban nãy.
“Ba mẹ vui lắm, họ nói rằng muốn gặp em, ngày kia sẽ tới đây. Thật không nhìn ra em gái của anh lại nổi tiếng đến vậy nha. À, quên mất, mau gọi anh một tiếng anh trai đi?”
Tâm trạng của Hàn Tiểu Tịch lúc này đặc biệt vui vẻ, cô ôm lấy cánh tay của La Tử Hiểu, ngọt giọng gọi:
“Anh trai.”
“Ừm, ngoan.”
Thế là, từ đối tượng theo đuổi, bỗng chốc chuyển đổi một cách ngọan mục thành em gái, Đời người là vậy, chẳng ai biết trước được điều gì. Cứ ngỡ rằng người thân của mình là tốt với mình, nhưng chưa chắc đã tốt. Người mà ta cứ ngỡ là chẳng liên quan gì đến mình, còn khiến mình không ưa nổi ở lần đầu gặp mặt lại trở nên thân thiết, lại là người đối tốt với mình. Cuộc đời như trò đùa vậy!
Hết giờ học, cô gọi cho Hạ Thiên Vũ, thế nhưng anh không bắt máy, nhìn lại đồng hồ, tính nhẩm thời gian ở Mĩ, cô nghĩ rằng có lẽ anh đang lên lớp, thế nên cũng không gọi tiếp nữa.
Hàn Tiểu Tịch đi tới một siêu thị nhỏ, cô cần phải mua thêm vài thực phẩm nữa, đồ ăn ở nhà cũng sắp hết rồi, tối nay cô cũng không phải đi làm thêm, cô định làm thử mấy món mới học.
Chọn lựa một lúc lâu, cô thanh toán tiền xong, sau đó ôm một đống túi lớn túi nhỏ đi bộ về nhà. Nhưng vừa đến một đoạn đường vắng, cô lại có linh cảm chẳng lành, trái tim vô cớ đập mạnh, nhớ đến buổi tối của mấy tháng trước, cô cũng có cảm giác như này. Cố gắng đè ép sự run rẩy, lo lắng trong lòng xuống, lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, cô bấm nhanh số máy của anh, tiếng chuông điện thoại vang lên, sao mà cô lại cảm thấy thời gian trôi chậm quá vậy. Sau hai hồi chuông cuối cùng cũng có người bắt máy.
“Darling...”
“Thiên Vũ, em... Á”
Một tiếng vang lớn vang lên giữa không gian yên tĩnh, cùng theo đó là tiếng hét thất thanh của Hàn Tiểu Tịch. Hạ Thiên Vũ ở bên kia nghe thấy tất cả, tim anh đập mạnh một cái, mí mắt phải giật liên tục, dự cảm không lành suốt chuyến bay bây giờ như đã trở thành hiện thực khi nghe tiếng hét của cô.
Anh vội hét vào điện thoại:
“Darling, Tiểu Tịch, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Mau trả lời anh! Tiểu Tịch!”
Bên kia đã không còn tiếng nói ngọt ngào như mọi khi nữa. Tất cả chỉ là một khoảng im lặng. Vừa nói vào điện thoại, anh vừa đi nhanh ra khỏi sân bay, lên một chiếc xe BMW màu đen còn mới nguyên, rồi đạp chân ga phóng đi. Nhìn lên định vị GPS điện thoại của cô, anh nhanh chóng xác định được vị trí của cô trên bản đồ. Lúc này đầu óc anh trắng xóa, không còn suy nghĩ được gì, anh chỉ biết rằng, mình phải nhanh chóng tới bên cô, cô đã gặp chuyện rồi. Vượt đèn đỏ mấy lần, anh cũng chẳng để ý tới nữa, chỉ những người khác nhìn vào, họ lại nghĩ rằng anh là đang không cần mạng nữa rồi.
Nhưng nào ai đâu biết, cô gái của anh có mệnh hệ gì, mạng của anh cũng trở nên vô nghĩa!