“Tiểu Tịch! Tiểu Tịch!”
Cô nghe thấy có người gọi tên mình, rất quen, rất quen, ký ức tuổi thơ của cô như trở về. Cô nhìn thấy mẹ mình. Bà xuất hiện, trên môi vẫn là nụ cười hiền từ, đôi mắt bà tràn ngập vẻ dịu dàng như ngày nào. Bà ấy từng bước từng bước một đến bên cô, sau đó nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, rồi nói:
“Tiểu Tịch của mẹ, con quả thực đã lớn rồi. Con có nhớ mẹ không?”
Hàn Tiểu Tịch kích động ôm chầm lấy bà, trên người bà vẫn tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, thơ tho như trong ký ức của cô. Cô thế nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào, mà thay vào đó, cô cười rất tươi, rất tươi:
“Con nhớ mẹ lắm, nhớ lắm. Sao mẹ lại bỏ con đi vậy?”
Bà vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi:
“Vậy con có muốn đi cùng mẹ không?”
Tới một nơi mà mẹ không muốn con đi, nhưng lại muốn con đi. Một nơi mà con sẽ không phải mệt mỏi đối mặt với những con người lòng lang dạ thú nữa, thế nhưng cái giá con phải trả lại là rời xa người con yêu thương, người con thân thiết. Mẹ sợ con không nỡ, nhưng mẹ lại không muốn chịu thêm bất kỳ tổn thương nào của lòng người nham hiểm kia, mẹ sợ con sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn, nhiều phiền não hơn. Mẹ sợ, mẹ rất sợ. Nếu như năm ấy mẹ không mắc lừa, nếu như năm ấy mẹ dứt khoát rời khỏi nơi đó, nếu như năm đó mẹ không rời xa con, nếu như... đáng tiếc trên đời này không có nếu như!
Hàn Tiểu Tịch không biết được những sự tiếc nuối trong lòng bà, cô từ trong ngực bà ngước lên, ngây thơ hỏi:
“Đi theo mẹ? Nhưng con sẽ không gặp những người khác được nữa?”
Bà gật đầu.
“Vậy con có thể không đi được không? Con còn chưa cho nhà họ Hàn biết rõ bộ mặt thật của mẹ con Chu Bạch Liên, chưa khiến cho Hàn Đồng Tư phải trả giá vì những âm mưu hãm hại con trong một năm qua, con cũng chưa kết hôn với Thiên Vũ, con còn chưa gặp được ba mẹ nuôi mà con mới nhận, Mẹ à, con cũng muốn đi cùng mẹ lắm, nhưng con cũng không nỡ rời xa bọn họ, con nên làm thế nào bây giờ?”
Triệu Nguyệt Ảnh nhìn cô, mỉm cười hiền từ, giọng nói bà cũng trong trẻo, nghe giọng bà rồi, người ta mới biết rằng, Hàn Tiểu Tịch cũng thật may mắn vì có người mẹ như bà, cho dù là vẻ đẹp bên ngoài hay nội tâm, ngay đến cả giọng nói cũng đều là thừa hưởng của bà ấy.
“Tiểu Tịch, con yêu, mẹ không bắt ép con, nếu như con chưa muốn đi cùng mẹ, vậy thì mẹ sẽ tiếp tục đợi con. Con cứ tiếp tục tiến về phía trước, hãy làm những điều mình thích, đối xử thật lòng với những người tốt bên cạnh con, hơn nữa con cũng cần phải có lòng vị tha. Mẹ không biết đến khi nào mới lại có thể gặp con, nhưng con hãy nhớ, mẹ luôn luôn bên cạnh con, ủng hộ con, chỉ là con không nhìn thấy mẹ thôi, nhưng tất cả hành động của con, mẹ đều nhìn thấy. Mẹ không thể cho con những lời động viên hay khen ngợi ngay lúc con cần nhất, nhưng mong con đừng trách mẹ. Mẹ mãi mãi yêu con. Tiểu Tịch của mẹ! Chúc con gái mẹ một đời bình an, hạnh phúc.”
Đây có lẽ là những lời cuối cùng mẹ có thể nói với con, cũng là lời chúc duy nhất của mẹ dành cho con mà thôi. Mẹ là người mẹ không tốt, mẹ đã khiến con chịu nhiều uất ức rồi. Nhưng cũng thật may, con gái mẹ thật kiên cường, con khiến cho mẹ yên tâm về con rồi. Nếu có kiếp sau, mẹ hy vọng, con vẫn là con gái mẹ. Mẹ hy vọng có kiếp sau, kiếp sau mẹ sẽ là người mẹ tốt, sẽ không để con cô đơn một mình, không để con chịu ủy khuất. Mẹ thật mong có kiếp sau. Tạm biệt, có lẽ lần này mẹ phải rời xa con thật rồi.
Triệu Nguyệt Ảnh cúi xuống, hôn lên trán cô một cái, sau đó, bà đẩy cô về phía sau, rồi từng bước một, bà lui đi. Sau lưng bà tỏa ra một thứ ánh sáng màu trắng chói mắt, bà quay người lại. Trước đó, cô cơ hồ nhìn thấy giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mi bà.
“Tạm biệt, con gái của mẹ.”
Câu cuối cùng bà để lại trước khi biến mất hoàn toàn. Đến lúc này, cô cảm thấy hô hấp rất khó khăn, lồng ngực đau nhói, nhất là nơi trái tim, nước mắt cô trào ra, từng giọt từng giọt thấm ướt hai má cô, trên trán, nơi bà vừa hôn cô vẫn còn ấm cơ mà, vẫn còn lại hơi ấm duy nhất của bà trong cuộc đời của cô, mùi hương đặc trưng của bà vẫn còn vương vấn đâu đây. Vậy mà, mẹ cô, bà đã rời xa cô mãi mãi, không thể gặp lại được nữa rồi!
- --------------
“Doanh Trần, cô ấy lại khóc, mà sao vẫn chưa tỉnh lại?”
Hạ Thiên Vũ đứng bên giường bệnh, tay cầm chiếc khăn màu trắng lau đi nước mắt của cô. Miệng hỏi vị bác sỹ chủ trị Bạch Doanh Trần.
“Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên đâu, là do cô ấy chưa muốn tỉnh lại.”
Bạch Doanh Trần xem qua tình trạng của cô, sau đó đi ra ngoài, cũng không quên nhắc nhở anh:
“Trò chuyện với cô ấy thường xuyên hơn nữa đi. Nếu có thể, cậu hãy chuyển cô ấy tới một nơi yên tĩnh.”
“Được.” Anh lãnh đạm trả lời.
Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại rồi. Hạ Thiên Vũ ngồi xuống bên giường bệnh, nắm lấy tay cô, ngắm nhìn khuôn mặt như đang say ngủ của cô, thở dài rồi nói:
“Darling, sắp bốn năm rồi, em vẫn không chịu tỉnh dậy gặp anh sao? Sắp lập đông rồi, chúng ta sẽ tới Nhật Bản để ngắm hoa nhé?”