Hạ Thương Chu: “Cậu không nhìn nhầm đâu. Ông chủ của chúng ta thực sự vừa bị một người chơi ảo giết đấy! Thật đúng là mất mặt mà...”
Lục Bôn Lai: “Chắc mình phát điên lên mất! Làm sao mà ông chủ của chúng ta lại chết dưới tay người chơi ảo cơ chứ?!”
Trước những lời chế giễu vô lương tâm của hai người đồng đội lâu năm Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu thì Lâm Giang chỉ im lặng đặt điện thoại của anh xuống.
Không có Lâm Giang, người chịu trách nhiệm tấn công chính trong nhóm, cả nhóm phải xoay sở hết sức mới có thể vào tới vòng cuối cùng trước khi nhân vật của mình bị giết chết.
Thi Yến đoán rằng có lẽ lúc nãy [111111] đã gặp chuyện khẩn cấp nào đó khiến [111111] bị mất tập trung nên mới để xảy ra tình huống như vậy.
Nhưng đến vòng thứ tư rồi mà biểu hiện tồi tệ của [111111] thậm chí còn khiến đồng đội phải kinh ngạc hơn.
Ngay khi game chỉ vừa mới bắt đầu, [111111] nhảy dù xuống một hướng hoàn toàn khác với tất cả những người còn lại.
Chưa hết. Anh còn manh động đến mức mở dù khi đang rơi ở vị trí cách rất xa mặt đất, kết quả là anh bị treo lơ lửng trên không một lúc khá lâu.
Đến khi cuối cùng anh cũng tiếp đất, lại một lần nữa chẳng ai hiểu nổi rốt cuộc anh đang làm cái gì nữa. Một lúc sau, trên bản đồ địa hình thu nhỏ đột nhiên xuất hiện biểu tượng một chiếc xe ngay tại vị trí mà nhân vật của anh đang đứng.
Thi Yến còn tưởng rằng [111111] lái xe đến đây để tìm bọn họ nhưng một khoảng thời gian chờ đợi thì cô lại nhận ra rằng anh đang lái chiếc xe đó đi càng ngày càng xa khỏi vị trí mà ba người bọn họ đang đứng.
Thi Yến bối rối nhấn vào bản đồ thu nhỏ để kiểm tra vị trí hiện tại của [111111] rồi hoàn toàn câm nín trước những gì cô nhìn thấy – [111111] đã tự lái xe vào vùng biển không có ranh giới!
Tới vòng thứ năm. [111111] thậm chí còn không thèm cố gắng để tự mình mở dù nữa, thay vào đó anh chọn chế độ “dù tự động bung“.
Sau đó, [111111] và Thi Yến tiếp đất ở hai vị trí cùng gần một căn nhà.
Thi Yến rất tức thời mà hiểu rằng tốt hơn hết là cô chỉ cần chịu trách nhiệm thu nhặt những vật phẩm tốt mà thôi, những việc còn lại thì cứ để [111111] lo.
Nhưng dường như hôm nay [111111] chỉ là một tên bù nhìn bằng gỗ vụng về, anh cứ đứng im bên cạnh cửa sổ mà không chịu di chuyển chút nào. Đến khi cuối cùng thì anh cũng tỉnh táo lại và bắt đầu vào trận thì lại chỉ nhặt một quả bom khói hoàn toàn vô hại thay vì chọn những vật phẩm khác cao cấp hơn.
Thậm chí đến cả người không có mic như Thi Yến cũng không biết trong tình huống này phải thể hiện sự ngán ngẩm đến không nói nên lời của cô như thế nào đây. Không thể gương mắt nhìn cảnh tượng này thêm giây phút nào nữa, cô gửi một tin nhắn chỉ gồm một loạt ký tự [?????] vào nhóm.
[111111] không trả lời tin nhắn của cô, và thay vào đó anh lại một lần nữa rơi vào trạng thái không cảm xúc.
Vì thế, Thi Yến lại gửi thêm một tin nhắn: [Tại sao anh lại không chọn chút trang bị nào cả vậy?]
Lần này trước khi Thi Yến kịp gửi tin nhắn đó đi thì [111111] đã bị giết bởi một quả lựu đạn được ném từ căn nhà đối diện tới.
Trận thứ sáu, trận thứ bảy. trận thứ tám. trận thứ chín… Để xem nào, chẳng cần phải nói cũng biết, Mister Numbers vẫn hành động như thể anh bị ma ám vậy. Bị búa đánh chết, bị xe đâm chết, bị tát chết, bị dìm chết… Lần nào cũng thế, chẳng có vòng nào mà anh có thể sống sót được quá lâu cả.
…
“Có vẻ như có gì đó hơi sai sai trong màn thể hiện của ông chủ đúng không?”
“Gì đó hơi sai sai ấy à? Là “cực kỳ” sai lầm thì có! Từ trước đến giờ tôi còn chưa từng trông thấy biểu hiện kém cỏi của ông chủ bao giờ đâu đấy! Đây không phải ông chủ của tôi rồi! Ông chủ trong trái tim tôi là một game thủ vô song không ai sánh bằng, một sự tồn tại với ánh hào quang tỏa sáng tới mức lấn át cả mặt trăng lẫn mặt trời!”
“Ông chủ à, có phải ai đó đã lấy cắp tài khoản của cậu không vậy?”
“Này người anh em, đánh cắp tài khoản của người khác là hành động cực kỳ đáng xấu hổ đấy nhé. Tôi yêu cầu cậu đăng xuất khỏi tài khoản này ngay lập tức!”
Vòng thứ mười đã bắt đầu. Lâm Giang vẫn tiếp tục ngó lơ hai tên đồng đội vừa mới tái phát bệnh thần kinh kia rồi rút tai nghe ra khỏi điện thoại sau đó ném điện thoại sang một bên, để mặc nhân vật của anh tự sinh tự diệt trong game.
Để ngăn cản bản thân tiếp tục dán mắt vào dáng hình của Thi Yến, anh đành chọn cách nằm xuống sofa rồi nhắm mắt lại.
Nhưng chỉ nửa phút sau khi Lâm Giang cố gắng tĩnh tâm lại, đôi chân dài miên man của Thi Yến lại cố tình len lỏi vào tâm trí anh.
Những biểu hiện quen thuộc mà anh đã từng trải qua khi chơi game ngay lập tức cùng một lúc ào tới – sự khô khốc trong khoang miệng, tim đập loạn nhịp vì lo lắng, toàn thân như muốn bốc hỏa…
Với đôi mắt đang nhắm chặt, Lâm Giang hít sâu một hơi nhưng rồi chỉ cảm thấy trong miệng càng trở nên khô khốc hơn, tim càng đập nhanh hơn và cơn nóng khủng khiếp đang hành hạ toàn bộ thân thể anh.
Bình tĩnh lại nào, bình tĩnh lại! 1+1 bằng… 1+1 bằng… 1+1 thì bằng đôi chân thon thả của Thi Yến…
Cái quái gì thế này!
Không thể chịu đựng tình trạng này thêm giây phút nào nữa, Lâm Giang ngay lập tức nhảy ra khỏi sofa rồi lấy bừa một bộ đồ mặc ở nhà sau đó nhanh chóng bước vào phòng tắm.
…
Ghi chú của tác giả: 1+1=?