Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 121: Chương 121: Có mọi người ở đây làm chứng , em là người duy nhất mà tôi từng hôn (1)




Hạ Thương Chu “ Cậu có nhìn thấy ông chủ đang gõ cái gì không?”

Lục Bôn Lai: “ Kính của tớ ở dưới kia rồi”

Hạ Thương Chu đẩy Lục Bôn Lai qua một bên và nói “ Tránh qua một bên đi, để tớ nhìn xem nào”

Rướn cổ về phía trước một chút, anh ta chăm chú nhìn vào màn hình máy tính của Lâm Giang và lẩm bẩm đọc từng từ một: “ Đó,là, của tôi, gia đình của tôi, tài xế, và…”

“ Và gì nữa?” Lục Bôn Lai sốt sắng giục.

“ Đừng nói nữa nào, cậu đang phân tán sự tập trung của tôi đấy” Hạ Thương Chu chọc Lục Bôn Lai bằng khuỷu tay của mình.

“... Ông chủ xóa đi những tin nhắn trước đó rồi. Những tin nhắn đó không đủ ổn à? Oh, cậu ấy viết rằng chiếc xe hơi và tài xế là do chính ông tôi đặc biệt vì Yến Yến mà sắp xếp …”

“ Cái quái gì vậy, dòng đó có ý nghĩa sâu xa hơn cái dòng mà ông chủ vừa mới xóa đi hả!” Lục Bôn Lại kinh ngạc kêu lên.

Bất ngờ lấn át làm cho giọng của Lục Bôn Lai trở nên to hơn so với lúc đầu, âm thanh này khiến cho Lâm Giang đang lướt trên bàn phím phải ngừng lại.

Chàng trai trẻ cầm lấy một cây bút trên bàn, không hề quay đầu lại nhìn, anh mạnh mẽ ném thành một đường thẳng đẹp mắt. Cây bút đụng chính xác vào giường của Lục Bôn Lai, khiến cho cả Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai sợ hãi trốn lại vào trong chăn, không dám làm thêm bất kỳ hành động sơ suất nào nữa.



Bên này Thi Yến lại không nhận được câu trả lời cho câu “Cảm ơn” mà cô đã gửi đến [111111]

Dù sao cũng đã từng bị [111111] phớt lờ cho nên việc này không hề làm ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Thi Yến. Thay vì chờ đợi, cô đặt điện thoại xuống, mở tủ quần áo, lấy ra một gói khoai tây chiên và bắt đầu thích thú nhai rôm rốp.

Lúc này đã là nửa đêm, Lăng Nộ An và Giang Nguyệt đều đã đi ngủ. Hạ Điền Điền vừa tắt điện thoại thì cô nghe thấy có tiếng động phát ra từ chỗ Thi Yến,cô nàng không nhịn được lẩm bẩm, “Thi Yến, đến giờ này rồi. Mình không thể tin được là cậu vẫn đang ăn đấy. Cậu không sợ mình có thể bỏ độc vào một trong những chai nước ngọt của cậu hả?”

Thi Yến cầm lấy một miếng khoai tây chiên và đưa cho Hạ Điền Điền “ Vậy, cậu có muốn ăn một miếng không?”

Hạ Điền Điền nhanh chóng lấy chăn trùm đầu, nghiêm túc trả lời “ Nửa đêm nửa hôm mà dụ dỗ người đang ăn kiêng là hành động cực kỳ đáng hổ thẹn và vô đạo đức. Điều này không khác gì đang tra tấn mình cả!”

“ Được rồi, mình có bắt buộc cậu ăn đâu.” Thi Yến lấy lại miếng khoai tây và vui vẻ bỏ nó lại vào miệng mình.

Ngay lúc cô vừa nuốt miếng khoai tây, Hạ Điền Điền kéo chăn xuống, ngồi thẳng dậy, rồi lên tiếng hỏi, “Yến Yến, Cậu thức như vậy là vì chủ đề diễn đàn đó à? Cậu có muốn hai đứa mình trò chuyện đêm khuya không?”

Thi Yến: “Được rồi, bây giờ mình vẫn ổn. Mình đi đánh răng đây, lát nữa sẽ trở lại sau, cho nên cậu cũng đi ngủ sớm đi nhé”

Hạ Điền Điền: “ Thật không đấy?”

Thi Yến: “ Thật mà!”

Hạ Điền Điền: “ Được rồi. Đừng suy nghĩ nhiều về điều đó nữa, đi ngủ đi nhé”

Hai má Thi Yến căng phồng lên vì miếng khoai tây mới nhét vào miệng, vừa gật đầu lia lịa cô vừa trả lời lại bằng tiếng “Ừm ừm ừm” bị nghẹn lại trong cổ họng.

Liếc nhìn Thi Yến thêm cái nữa, rốt cuộc Hạ Điền Điền cũng nằm xuống giường.

Ngay sau đó, hơi thở của cô dần trở nên sâu và đều.

Mọi người khác trong phòng ký túc xá đều đã ngủ. Sau khi lấp đầy bụng với khoai tây chiên, Thi Yến đi vào phòng tắm đánh răng.

Nhưng thay vì chui thẳng lên giường như đã hứa với Hạ Điền Điền trước đó, cô đi về phía bàn và bật máy tính của mình lên.

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô không còn cách nào khác ngoài việc phải đối mặt với nó thôi.

Trên diễn đàn việc ồn ào cũng diễn ra cả một ngày, đám đông những ai tò mò cũng đã chia sẻ ra những điều mình cho là đúng về cái tin đồn nực cười này. Trò hề này đã đến lúc phải dừng lại rồi…

Ban đêm ngôi trường chìm sâu trong sự tĩnh lặng, nhìn vào có hơi rùng rợn.

Tiếng ngáy nhè nhẹ của 3 người bạn quanh quẩn bên tai Thi Yến, lúc này cô đang ngồi trước máy tính, tay thi thoảng di chuyển con chuột của mình.

Chỉ đến lúc đồng hồ điểm 5h sáng, lúc này rốt cuộc Thi Yến mới đứng dậy rời khỏi máy tính của mình. Leo lên giường, không lâu sau ý thức cô dần mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.