[ …Chắc chắn là cô ta không đàng hoàng rồi!...]
[Tôi thắc mắc là cô ta làm điều này vì tiền ư…]
Chết tiệt, bọn này đang phun ra rác rưởi gì đây?
Lâm Giang vô cùng tức giận đến nỗi lồng ngực anh không kiềm chế được mà phập phồng lên xuống.
[…Ơn trời, nam thần của tôi không bị con chó dại đó cắn.]
[.. Nam thần của tôi không phải là người mà thứ rác rưởi đáng xấu hổ đó có thể nhúng chàm!]
Đọc đến đây, Lâm Giang đột nhiên nâng tay và ném mạnh điện thoại của Hạ Thương Chu sang một bên.
Chiếc điện thoại va mạnh vào tường rồi rơi xuống đất tạo nên tiếng “choang!” thật lớn. sau đó trên màn hình điện thoại xuất hiện vô số vết nứt.
“Ông chủ, cái đó của tớ mà—” Hạ Thương chu vừa định lên tiếng thì cái nhìn sắc lẹm của Lâm Giang bắn tới khiến anh phải sợ hãi ngậm chặt miệng lại.
Lâm Giang bực bội đứng dậy đá mạnh cái ghế về phía Hạ Thương Chu. Lực đá mạnh đến nỗi đến nỗi chiếc ghế va vào chân của anh, đau đớn đến nỗi khiến anh suýt nữa khuỵu xuống đất.
Nhưng Lâm Giang rõ ràng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh bước từng bước lớn đến chỗ ban công, đóng sầm cánh cửa lại.
…
Phòng ký túc rơi vào im lặng một lúc, Lục Bôn Lai giấu mình ở dưới tấm chăn từ lúc không khí khủng bố bắt đầu lan tràn,lúc này mới dè dặt ló đầu ra và hỏi “Ông chủ thật sự rất tức giận đấy à?”
Lúc này, Hạ Thương Chu đang ngồi xổm trên mặt đất, xoa xoa cái chân bị thương của mình. Liếc nhìn chiếc điện thoại vỡ tan tành, anh buồn bã gật đầu và khóc ròng trả lời, “Hình như vậy.”
“Ông chủ của chúng ta tuy tính tình có lạnh lùng và thất thường, nhưng cậu ấy hiếm khi tức giận trừ khi có ai đó đi quá giới hạn của cậu ấy. Có vẻ như có ẩn khuất gì đó trong scandal lần này.”
Lục Bôn Lai phân tích tình hình, sau đó liếc nhìn Hạ Thương Chu đang ngồi xổm và cười nhạo,“ Nói đi, cậu có phải là kẻ ngốc đâu hả? Nhìn mặt ông chủ là biết tâm trạng cậu ấy tệ vô cùng không lo chạy trốn đi. Nhìn mình đây này, đây là những gì mà— “
“ Lục Bôn Lai, đồ khốn kiếp nhà cậu!” Hạ Thương Chu đứng dậy, nhấn Lục Bôn Lai lên giường, rồi nặng nề chặn cơ thể của mình lên.
“ Cái quái gì vậy? Xuống mau, cậu sẽ giết ông nội của cậu với cái kiểu này đấy!”
“ Tốt lắm, đây là những gì mình muốn…”
Trong khi hai người đang vờn qua vờn lại với nhau, cánh cửa ban công đột nhiên mở ra.
Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu đang quật nhau vội vàng dừng lại, cả hai lo lắng trốn dưới chăn của Lục Bôn Lai.
“Cậu có nhìn thấy khuôn mặt của ông chủ lúc cậu ấy bước vào không?”
“ Mình không thấy, nhưng qua tấm chăn này mình còn có thể cảm nhận được sát khí của cậu ấy!”
“ Này, ngồi dậy nhìn xem ông chủ đang làm gì vậy?”
“ Tại sao cậu không đi mà nhìn chứ…”
Trong lúc Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu đang thì thầm to nhỏ với nhau thì giọng nói của Lâm Giang đột nhiên vang lên trong phòng.
“ Xin chào, luật sư Trương à? Vâng, thật ngại quá khuya thế này mà còn làm phiền anh … Bây giờ anh có thời gian chứ? Tôi cần anh viết giúp tôi một lá thư của luật sư… Đúng vậy, tôi cần nó ngay bây giờ.. Được rồi, tôi sẽ gửi chi tiết qua điện thoại cho anh… Vì vấn đề của tôi phiền anh rồi. Tạm biệt”
Hạ Thương Chu “ Tại sao ông chủ lại cần thư của luật sư vậy?”
Lục Bôn Lại: “ Làm sao mình biết được chứ? Thậm chí mình còn không biết chuyện gì xảy ra trên diễn đàn nữa kìa!”
Ding dong—
Hạ Thương Chu “ Tin nhắn của ông chủ đến kìa…”
Lục Bôn Lai “ Hình như ông chủ đang bật máy tính lên…”
“ Sếp đang gõ cái gì đấy..” Hạ Thương Chu thì thầm, mắt anh ti hí nhìn qua một kẽ hở trong chăn.
“ Trang web trên màn hình máy tính của anh ấy là….diễn đàn của trường? Ông chủ của chúng ta không bao giờ thèm liếc mắt nhìn qua cái diễn đàn ấy, thế nào mà lúc này đang thực sự ngồi lướt nó ư?”
Nghiêng người về trước một chút, Hạ Thương Chu nhìn thấy những ngón tay của Lâm Giang đang lướt nhanh trên bàn phím
“Ông chủ đang gõ với tốc độ bàn thờ. Hình như cậu ấy đang phản kích những kẻ gây chuyện.”