Vì suy nghĩ ấy cứ dần dần lớn lên trong đầu Thi Yến nên cô đành đem thắc mắc trước đó của mình nuốt lại vào trong bụng rồi thay thế nó bằng một câu hỏi khác, “Cơn cảm lạnh của huynh đã đỡ hơn chưa?”
Bằng giọng mũi đã bị cơn ốm khiến nó nghẹn nặng, [111111] chỉ đáp lời cô bằng một chữ “Ừm”
Nghe cách anh trả lời, Thi Yến càng không thể ngăn cản bản thân cô bất giác liên tưởng đến Lâm Giang.
Mặc dù cảm lạnh không được coi là một căn bệnh đặc biệt nghiêm trọng nhưng nó sẽ gây ra kha khá phiền phức và khổ sở cho người bị bệnh. Điều đó khiến cô không khỏi lo lắng anh đã phải trải qua ngày hôm nay như thế nào.
[111111]: “Sẵn sàng.”
Bị [111111] nhắc nhở, cô giật mình sực tỉnh từ những suy nghĩ mông lung của mình. Thi Yến đang định nhấn nút “sẵn sàng” thì bỗng nhiên lại nhìn thấy trong danh sách bạn bè có một số tin nhắn mà cô chưa đọc.
Gõ vào danh sách bạn bè của mình, cô chú ý thấy những tin nhắn đó đều là từ người bạn mà buổi chiều ngày hôm nay cô vừa mới làm quen trong game, [Northern Tea]. “Muội muội, thêm huynh vào đội của muội đi.”
Vì thế, sau khi gửi một lời mời nhập đội cho [Northen Tea], cô nói với [111111], “Muội sẽ gọi thêm một người bạn vào đội.”
…
Phòng số 501.
Có một người đàn ông đang mặc trên mình chiếc áo khoác thật dày, hai lỗ mũi của anh bị nhét hai miếng khăn giấy và trên trán còn đang dán một miếng dán hạ sốt – không ai khác ngoài Lâm Giang.
Anh còn tưởng rằng [Yến Loves Ice Cream] sẽ thêm một bạn nữ mà cô thực sự quen biết ở ngoài đời vào đội nên anh không để ý nhiều đến chuyện đó mà chỉ tập trung bắt đầu trò chơi.
Nhưng đến khi vào trận được một lúc rồi, anh lại đột nhiên lại nghe thấy một giọng nam truyền tới tai nghe.
Đó là giọng nói của thành viên vừa mới được Thi Yến thêm vào đội, [Northern Tea]: “Muội muội, muội đã ăn tối chưa vậy?”
[Yến Loves Ice Cream]: “Muội ăn rồi.”
[Northern Tea]: “Muội ăn gì thế?”
[Yến Loves Ice Cream]: “Lẩu.”
Thấy hai người bọn họ trò chuyện với nhau rất hợp ý thì Lâm Giang khẽ cau mày lại. Sau đó, anh soạn một tin nhắn gửi vào nhóm trò chuyện: [Hắn là ai?]
[Yến Loves Ice Cream]: [Một người bạn mà muội chiều nay vừa mới làm quen.]
Lâm Giang không nói thêm gì nữa nhưng một cảm giác khó chịu mà chính anh cũng không thể giải thích nổi lại kéo đến giăng kín trái tim anh. Dường như sự khó chịu này giống hệt với cảm giác mà ngày hôm qua anh đã trải qua trong phòng bệnh của ông nội hắn, khi anh thấy Hàn Giang nhắn tin cho Thi Yến.
Chuyện này đúng là kỳ quái hết sức. Làm sao cô nàng mũm mĩm và Thi Yến này lại khiến anh nảy sinh những cảm xúc giống nhau cơ chứ?
[Yến Loves Ice Cream] lại lên tiếng lần nữa: [Northern Tea thực sự là một người chơi mạnh. Chiều nay huynh ấy đã giúp muội “ăn gà” (chiến thắng) hai lần đấy.]
Hơ… Từ ngày đầu tiên mà chúng ta gặp nhau, tôi đã dẫn đầu mấy người thắng được ít nhất là hai mươi lần “ăn gà” rồi còn gì, nhưng tại sao từ trước đến giờ tôi lại chưa hề nghe thấy mấy người tung hô tôi là một người chơi mạnh nhỉ?
Lâm Giang đột nhiên nhận ra anh vừa bị mất hứng đến mức không muốn nói thêm gì nữa.
Thậm chí cho đến tận khi trò chơi đã bắt đầu, [Northern Tea] và [Yến Loves Ice Cream] vẫn không chịu dừng việc trò chuyện với nhau lại, đến cả một giây cũng không chịu ngừng.
Mỗi lần [Northern Tea] giết được một người chơi khác, hắn sẽ rất vênh váo mà hỏi, “Muội muội, có phải huynh cực kỳ đáng để kinh ngạc không?”
Và [Yến Loves Ice Cream] sẽ rất phấn khích mà ngay lập tức đáp lại rằng, “Đúng vậy, huynh thật là đáng kinh ngạc quá đi mất!”
Đáng kinh ngạc cái đầu cô thì có! Chuyện này thì có gì đáng để khoe khoang cơ chứ, chỉ là hạ được một người chơi ảo trong khu vực rừng núi hẻo lánh không một bóng người thôi mà?
Lâm Giang lặng lẽ kinh bỉ mà khịt mũi một cái.
[Northern Tea]: “Muội muội, bên này có một chiếc mũ bảo hộ cấp 3, qua đây nhận lấy nó đi!”
[Yến Loves Ice Cream]: “Đến ngay!”
[Northern Tea]: “Huynh có tuyệt vời không nào?”
[Yao Loves Ice Cream]: “Huynh thật quá tuyệt.”
Hahaha, tuyệt á, tuyệt cái đầu cô! Ai mà biết được ngoài việc béo tròn vô địch ra thì cô nàng mũm mĩm còn bị mù nữa chứ!
Liếc sang khu vực màu xanh, ngay lập tức Lâm Giang phát hiện ra một chiếc xe hơi ở bên đó. Anh bóp mấy hồi còi ra hiệu cho hai người lên xe để chạy trốn khỏi khí độc đang lan tới.
[Northern Tea] là người lên xe trước, theo sau là [Yến Loves Ice Cream].
Sau đó, [Northern Tea], cái người ban đầu chọn ngồi ở ghế hành khách phía trước lại nhanh chóng đổi xuống ghế phía sau để có thể ngồi bên cạnh [Yến Loves Ice Cream].
Chết tiệt, bọn họ cho rằng mình là tài xế riêng của bọn họ chắc?
Trong cơn tức giận, Lâm Giang đạp mạnh chân ga rồi phóng thẳng về phía trước.
[Northern Tea]: “Muội muội, nhìn cho kỹ vòng này huynh sẽ làm thế nào để đãi muội “ăn gà” nhé!”
Lâm Giang khịt mũi, âm thầm chế giễu hắn bằng giọng khinh thường: Mấy kỹ thuật hạ đẳng đó của cậu chỉ đủ để đối phó với mấy tên người chơi ảo mà thôi, thế mà cậu vẫn muốn mang theo cả người khác cùng thắng đấy à?