Editor: Wave Literature
Giang Nguyệt chọn một đôi giày thể thao mà Lâm Tâm Ý đã tặng cho Thi Yến vào ngày sinh nhật của cô. Cô nói, “Đây là một đôi giày tốt đấy nhé. Nhiều người nổi tiếng đã mang chúng và đến tận bây giờ cậu thậm chí không thể tưởng tượng được họ đã nổi tiếng như thế nào đâu! Chỉ có ít phiên bản giới hạn trong nước nên nó sẽ cực kỳ khó để cậu sở hữu một đôi dù cậu có đủ tiền mua nó. Mang nó đi và kiêu ngạo mà chọc mù mắt của Tần Nhất Nhiên!”
Hà Điền Điền chọn cho cô một bộ đồ thể thao mà Lâm gia gia đã mua cho Thi Yến trong Lễ hội Mùa xuân. “Cái này thật hoàn mỹ. Màu đỏ trẻ trung nhiệt huyết kết hợp cùng với làn da xinh đẹp của Yến Yến. Nếu chúng ta chải tóc dựng lên thì nó sẽ đem đến hình ảnh năng động và vui tươi. Tần Nhất Nhiên sẽ không có cách nào so được với Yến Yến nữa!”
Giang Nguyệt gật đầu đồng ý, “Đúng đúng! Yến Yến, đây là lần đầu tiên cậu sẽ đứng cạnh Tần Nhất Nhiên sau vụ diễn đàn trường. Nên cậu không thể thua cô ta được! Mình sẽ giúp cậu trang điểm sau đó.”
“Á, không cần phải như thế đâu…” Thi Yến bối rối vì Giang Nguyệt và Hà Điền Điền cứ quan tâm thái quá về việc này. “…Thay vì mặc đồ và đi đôi giày thể thao này thì mình sẽ mặc bộ cũ. Mĩnh đã quen với bộ đồ cũ nên mình cmả thấy chúng sẽ thoải mái hơn và đôi giày mới này sẽ làm rộp chân mình mất…”
Ngay lúc này, Thi Yến dừng một chút. Nhưng sau khi nhìn thấy Hà Điền Điền và Giang Nguyệt đã chuẩn cất tiếng nói thì cô nhanh chóng cắt ngang họ và tiếp tục, “…Mình cũng không thể trang điểm. Ngày hôm nay nóng bức như vậy nên mình hoàn toàn sẽ đổ mồ hôi sau khi chạy. Không phải mình sẽ trông xấu xí hơn nếu lớp trang điểm của mình trôi đi sao giữa cuộc chạy marathon sau? Hơn nữa chúng ta đến Cuộc thi Thể thao, không phải một cuộc thi sắc đẹp.”
Hà Điền Điền và Giang Nguyệt vẫn do dự có nên từ bỏ hay không thì đúng lúc này đột nhiên Lăng Nộ An chêm vào một câu, “Hai cậu đừng lãng phí thời gian về vấn đề này thêm nữa. Yến Yến nói có lý đấy, các cậu biết mà.”
Giang Nguyệt có chút hối hận khi cô không thể bắt Thi Yến mặc bộ đồ xinh đẹp kia, cô vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định sau. Nhưng, cô vẫn chỉ ra sự lạ lùng trong từ ngữ của Thi Yến, “Được rồi, miễn là Yến Yến ổn. Yến Yến của chúng ta đủ xinh đẹp để lấn át Tần Nhất Nhiên mà không cần trang điểm một chút nào, nên mình nghĩ nó sẽ đánh bại chút kiêu ngạo cuối cùng của Tần Nhất Nhiên. Nhưng vẫn có những thứ mình muốn làm sáng tỏ. Yến Yến à, cậu chỉ nói cậu đổ mồ hôi sau khi chạy. Nhưng cậu chắc chắn cậu có thể chạy marathon chứ? Nếu cậu thực sự chạy hết chặng đường thì mình sẽ khao cậu một chầu trà sữa tháng này!”
Hà Điền Điền: “Nhất trí. Yến Yến, cậu thậm chí không cần phải đứng nhất. Miễn là cậu có thể chạy hết chặng đường thì mình sẽ khao cậu yogurt cả tháng này luôn!”
Lăng Nộ An: “ +1. Một tháng này, khoai tay chiên.”
Trà sữa, yougurt và khoai tây chiên…
Không do dự ngay lập tức Thi Yến nhận thử thách này, “Thành giao!”
…
2 giờ 30 phút buổi chiều, tất cả các sinh viên đã tập hợp đúng giờ tại sân trường.
Cuộc thi chạy Marathon 10 km của Thi Yến thì bắt đầu lúc 5 giờ chiều.
Nhưng kể từ lúc 2 giờ rưỡi, Thi Yến đã lặng lẽ ngồi vào vị trí của mình và quan sát cuộc đấu và ăn đồ ăn vặt.
Cuối cùng cũng tới 4 giờ 30 phút, Tần Nhất Nhiên dưới sự tháp tùng của hai cô gái, vượt qua lớp Thi Yến đến vị trí chạy. Sau đó, cô bắt đầu làm nóng người.
Giống như Giang Nguyệt và Hà Điền Điền đã nói, dù vẻ đẹp của Tần Nhất Nhiên có vẻ trong sáng thánh thiện đến đâu thì cô ta vẫn trang điểm. Thậm chí quần áo của cô có vẻ bó chặt để làm nổi bật bộ ngực và cặp đùi thon dài. Mỗi một chuyển động nhẹ của phần thắt lưng trắng bóc lại khiến người khác phải lén nhìn.
Hai cô gái đi theo Tần Nhất Nhiên đặc biệt quan tâm chăm sóc cho cô ta—một người thì mát xa tay chân cho cô ta trong khi người còn lại thì lấy nước cho cô ta uống.
Nhìn thấy cảnh này thì Giang Nguyệt không nhịn được căm phẫn lầm bầm, “Mình nói với các cậu cô ta sẽ ăn diện trong Cuộc thi Thể thao rồi mà!”
Hà Điền Điền: “Mình sẽ không gặp được bất cứ ai tinh tế như cô ta.Thậm chí cô ta mang theo 2 người bạn chỉ để coi như người hầu.