Editor: Wave Literature
Thi Yến nhận lấy Lúa Mạch và cầm nó trên tay, cô liếc nhìn Lâm Giang và nói: “Cảm ơn”
Lâm Giang có thể chỉ đáp “Không sao” một cách lịch sự, nhưng không chỉ có vậy, anh còn nghiêng người về phía Thi Yến, tạo ra một bầu không khí ám muội, giống như sự tương tác thân mật giữa hai người yêu nhau.
Gương mặt Hàn Giang bất giác tái nhợt đi. Nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mắt, anh không thể kiềm chế cảm xúc mà siết chặt lấy cái túi trên tay, dường như từng móng nhọn đang bấu chặt vào lòng bàn tay.
Lâm Giang thản nhiên đón nhận toàn bộ địch ý từ Hàn Giang, anh khẽ nhếch môi, lộ ra một biểu cảm dịu dàng hiếm có. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên má Thi Yến trong khi ánh mắt không ngừng nhìn ngắm cô.
Có chuyện gì với anh ấy vậy? Sao đột nhiên lại chạm vào mình như thế?
Thi Yến quay về phía Lâm Giang, trên gương mặt thanh tú của cô tràn đầy vẻ lúng túng nhìn anh.
Khoảnh khắc Thi Yến quay lại, Lâm Giang khẽ đưa mặt nhanh qua một góc khuất, tránh để Hàn Giang bắt gặp biểu cảm của mình. Cùng lúc đó, nụ cười dịu dàng vừa nãy cũng vụt tắt nhanh như chớp.
Khi chạm mắt Thi Yến, Lâm Giang nhanh trí ra vẻ miễn cưỡng và giải thích với cô: “Em bị dính ít kem trên má. Em cũng biết tôi thích sự sạch sẽ nên không thể chịu được mà. Không còn cách nào khác, tôi phải lau sạch nó…”
Thi Yến gật gù chấp nhận, trong khi cô vẫn chưa biết phải đáp sao cho đúng mực, Lâm Giang đã nói thêm, “… Không cần phải cảm ơn tôi.”
Ai muốn cảm ơn người như anh chứ? Cái đồ tự cuồng bản thân mình!
Với cả, dù trên mặt tôi dính kem, anh không thể nói với tôi được à? Anh có ý gì khi nói anh cuồng sạch sẽ và không chịu đựng được? Tôi mới không cần anh như thế chứ? Nếu không thì anh có thể quay đầu đi cũng được mà!
Không phải vì anh quẳng cho tôi chỗ “rác” này, thì tôi đã đá anh khỏi chỗ này từ lâu rồi!
Nghĩ vậy, Thi Yến chỉ còn biết trút giận lên cây kem của mình, cô tức tối cúi đầu cắn một miếng thật to.
Khi Thi Yến cuối cùng cũng nhìn đi hướng khác, nụ cười dịu dàng đã nhanh chóng trở lại trên môi Lâm Giang, anh đưa mắt quay đầu về phía Hàn Giang một cách thản nhiên.
Trước mắt anh, Hàn Giang đang cúi đầu xuống, dường như anh đã mất hết ý định gặp Thi Yến. Anh lặng người mất một lúc rồi quay lưng định rời đi.
Lâm Giang nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Giang một lúc rồi nói với Thi Yến “Tôi phải đi đây“. Cô gật đầu với anh và nói tạm biệt, rồi anh đứng dậy, thong thả bước đi giữa những ánh mắt mãnh liệt đang nhìn anh của các cô gái trẻ.
Hàn Giang đang bước rất chậm, vì vậy không quá khó để Lâm Giang bắt kịp anh.
Ngay khi anh sắp vượt qua người Hàn Giang, Lâm Giang hơi nghiêng đầu và chậm bước chân để lấy điện thoại ra. Anh vờ như đã quay số rồi đưa lên tai: “Yến Yến, anh quên nói với em. Hai ngày sau Đại hội Thể thao, em nhớ chờ anh đưa về nhà. Ông nói rất nhớ em đấy…”
Lâm Giang liếc thấy Hàn Giang hình như đã sững người trong giây lát.
Vờ như không để ý phản ứng của Hàn Giang, Lâm Giang tiếp tục sải bước đi về phía trước, tay anh vẫn giữ điện thoại bên tai. Khi lướt qua Hàn Giang, anh để ý thấy đôi môi cậu đang mím chặt, dường như càng lúc anh càng đắm chìm vào màn kịch tự biên tự diễn của mình, “…Ừm, tốt. Anh sẽ gọi cho em sau. Đừng ăn kem lạnh nhiều quá, không tốt cho dạ dày của em đâu…”
Lâm Giang quay lại lớp trong tâm trạng vui vẻ. Hạ Thương Chu đang mải mê nghe nhạc, còn Lục Bôn Lai thì vẫn đang bận rộn quét mắt xung quanh bằng một cái ống nhòm.
Hạ Thương Chu lấy tai nghe ra, hỏi: “Ông chủ cậu mới đi đâu về mà vui quá vậy?”
Lục Bôn Lai: “Cậu vội vàng như vậy không là do đi vệ sinh sao? Tớ đã nói với các cậu là cái món xào mala trưa nay rất cay mà, có thể bị tiêu chảy luôn đấy…”
Chà…thậm chí giờ mình còn không cần phải nghĩ cớ với các cậu ấy…
Lâm Giang lười biếng bước về chỗ ngồi của mình. Nhún vai tỏ vẻ thờ ơ, anh đeo tai nghe và mở một video game.
Không lâu sau, ngày đầu tiên của Đại hội Thể thao cũng được thông báo đã kết thúc, mọi người bắt đầu rời khỏi sân vận động.