Editor: Wave Literature
Khi anh vỗ nhẹ vào vết bẩn trên quần, Hạ Thương Chu cất tiếng hỏi: “Ông chủ, bữa tối hôm nay làm gì?”
Lục Bôn Lai chen lời: “Tớ muốn ăn mì gạo….”
Lâm Giang bình thản đứng dậy và chỉnh lại quần áo. Sau đó, anh ngắt lời Lục Bôn Lai bằng giọng nói trầm tĩnh, “Tôi đã giải quyết xong vụ bữa tối rồi. Về phòng kí túc xá thôi.”
Hạ Thương Chu cảm thán: “Đúng như mong đợi từ một người cha của gia đình, cậu thật sự yêu chúng tôi nhất!”
Lục Bôn Lai cũng hùa thêm: “Pa pa, saranghaeyo…”
Đáp lại hai cái đuôi đang xun xoe nịnh bợ, khóe miệng Lâm Giang có chút co rút. Không nói lời nào, anh thọc tay vào túi rồi quay hướng về kí túc xá.
Chạy nhanh nhất trong ba người là Hạ Thương Chu, cậu đến trước cửa phòng và rút chìa khóa ra, miệng còn hát vui vẻ, “Bữa tối, bữa tối, tớ yêu cậu. Một ngày không có cậu, tớ sẽ chết đói trong tuyệt vọng…”
Cửa bật mở, Hạ Thương Chu bước ngay một bước vào phòng, đột nhiên, cậu đứng sững như bị điểm huyệt.
“Cậu làm gì mà chặn ngay trước cửa đấy? Tính làm thần giữ cửa hay gì à?” Lục Bôn Lai cũng nhanh chóng đến nơi, anh đá vào mông Hạ Thương Chu một cú. Nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu cũng lập tức hóa đá.
Khoảng mười giây sau, Lâm Giang mới thong thả vào phòng.
Khi anh đi ngang qua Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu, hai người cuối cùng cũng lần lượt hồi hồn lạ.
Hạ Thương Chu hỏi với vẻ tò mò: “Ông chủ, cậu tính làm nhà phân phối cho Lúa Mạch hay sao vậy?”
Lục Bôn Lai tiếp lời: “ Hay đang có chương trình trúng thưởng nên cậu mới mua nhiều vậy? Giải thưởng có phải là một cô gái cực kì xinh đẹp không?”
Không đáp lời hai người bọn họ, Lâm Giang chỉ tiến tới lấy một chai Lúa Mạch và ngả lưng xuống ghế. Rồi, anh mở nắp chai uống một ngụm với vẻ nhàn nhã.
Liếc thấy tay của Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai vẫn trống rỗng, anh đưa cằm ra hiệu về phía ban công, nơi từng chồng chai Lúa Mạch đang xếp chất đống chắn cả cửa sổ, anh buông một lời bình thản, “Các cậu còn chờ gì nữa. Bữa tối đấy. Ăn đi.”
“Ă-ă-ă-ă-ăn á?”Lục Bôn Lai tròn mắt, “Ông chủ, cậu vừa nói bữa tối là Lúa Mạch sao?”
Lâm Giang khẽ gật đầu trước khi làm một ngụm Lúa Mạch khác.
Hạ Thương Chu tỏ vẻ chán nản: “Ông chủ, Lúa Mạch sao có thể ăn thay cơm được chứ? Mà nếu nó có thể thì cũng đâu cần phải mua nhiều thế đâu?”
“Nhiều quá ư?” Lâm Giang quay lại liếc cả dãy Lúa Mạch xếp chồng như núi sau lưng, dù vậy, anh vẫn tỏ vẻ như không, “Vẫn ổn mà…”
Cậu có ý gì khi nói nó vẫn ổn? Ngay cả khi chúng ta uống hai chai một ngày, chỗ này vẫn đủ uống ít nhất là hai năm!
Lục Bôn Lai sắp sửa lên tiếng, nhưng Lâm Giang đã cản lại. Nhấm nháp thêm một ngụm khác, anh nói: “Cậu sẽ được ăn thoải mái sau khi xử lí hết những chai Lúa Mạch này.”
“…Tôi đã tính toán xong hết rồi. Trong tháng này, phòng kí túc xá chúng ta sẽ không mua thêm nước nữa trừ chỗ Lúa Mạch này…” Khi nói những lời này, Lâm Giang liếc nhìn Lục Bôn Lai, người luôn dùng nước khoáng để rửa mặt. “…Tôi không phiền nếu cậu dùng Lúa Mạch để tắm rửa đâu.”
“Còn cậu…” Lâm Giang quay sang Hạ Thương Chu, người thường xuyên đói mỗi đêm và phải nấu mì gói. “…Tôi cũng không phiền nếu cậu nấu mì bằng Lúa Mạch. Biết đâu việc thay đổi hương vị có thể giúp cậu mở ra một trào lưu mới thì sao. Chúc may mắn nhé!”
Dưới ánh mắt run rẩy của hai bạn cùng phòng, Lâm Giang hài lòng ngửa cổ và uống hết phần phần còn lại trong chai.
Anh cũng đâu thể làm gì khác. Thi Yến thích uống Lúa Mạch, và anh là người duy nhất được phép mua nó cho cô.
Tạm gác lại chuyện liệu Lúa Mạch của Hàn Giang có thể đến tay Thi Yến hay không, anh thậm chí sẽ không cho phép cậu ta mua nó cho cô!
Cuộc phỏng vấn của Thi Yến sau phần thi marathon 10km đã gây một sự náo động trong sân vận động hôm đó. Đến cuối ngày đầu tiên, các trang diễn đàn đã nhanh chóng tràn ngập những bình luận của các sinh viên, những người bị lời nói của cô làm chấn động.
Đại học G là một ngôi trường nổi tiếng và hiếm khi thiếu những người tài năng.Nhưng phần thi marathon 10km của Thi Yến đã thật sự làm toàn bộ mọi người phải mở mang tầm mắt. Đó là lí do mà không quá mất nhiều thời gian để những vấn đề liên quan đến cô xuất hiện trên diễn đàn.