Editor: Wave Literature
Cả hai tai đều bị gắn tai nghe nên Lâm Giang không thể nghe thấy những gì nam sinh kia nói. Thế nhưng anh vẫn có thể nhận thấy rõ ràng sự xuất hiện của bức thư màu xanh nhạt trong tầm nhìn bao quát của mình.
Còn có một hình dán trái trái tim màu hồng trên phong bì…?
Lâm Giang không cần đoán cũng biết đấy là gì.
Làm sao mà anh không biết được. Anh đã từng được nhận quá nhiều thứ như vậy ngay từ khi còn nhỏ.
Trong thực tế, anh thậm chí đã nhận được một lá thư được gấp ngay ngắn trong chiếc phong bì!
Thế này thật quá đáng, đúng không? Làm thế nào mà tên nam sinh đó dám đưa cho Yến ngốc bức thư tình ngay trước mặt mình chứ?
Lâm Giang nghĩ như vậy khi anh kín đáo gỡ một bên tai nghe của mình ra và trừng mắt nhìn tên nam sinh đã đưa bức thư cho Thi Yến.
Tuy nhiên, không hề biết đến sự hiện của Lâm Giang, đôi mắt của tên nam sinh kia cứ dán chặt vào Thi Yến.
Chết tiệt, cậu đang xem một thằng đàn ông cao lớn là tôi chẳng khác gì người vô hình sao? So cậu dám nhìn Thi Yến với đôi mắt phóng đãng như thế?
Lâm Giang đã phải nỗ lực rất nhiều để kìm nén sự thôi thúc muốn nhảy ra phía trước và móc con mắt tên nam sinh trước mặt anh. Anh tiếp tục trò chơi của mình một cách vô thức, nhưng đôi mắt anh cứ liếc về phía nam sinh với tần suất ngày càng dày đặc.
Với một bên tai nghe đã được gỡ ra, anh có thể nghe thấy những lời của tên nam sinh kia, to và rõ ràng.
“Thi Yến, em phải đọc bức thư này, được chứ?”
Được chứ? Cậu là đàn ông đấy! Được chứ, có mà cái đầu cậu ấy!
Lúc này, Lâm Giang đã quên mất rằng anh ta chỉ có suy nghĩ “Thế này là quá đáng lắm rồi, được chứ?” và không ngừng cằn nhằn đầy khinh bỉ trong lòng.
“... Ngoài ra, Thi Yến, anh hy vọng là em sẽ nhớ tên anh. Tên anh là Tần Thọ; Tần trong chữ “Tần Thủy Hoàng” và Thọ trong chữ “Thọ tỷ“...”
Giang không thể kìm được mà cười nhạo trong lòng.
Tần trong “Tần Thủy Hoàng” và Thọ trong “thọ tỷ” là gì? Đó có phải là Tần trong “gia cầm” và Thọ trong từ “quái thú” không?
Sau khi nói xong, nam thanh niên tiếp tục say đắm nhìn Thi Yến một hồi lâu rồi mới lặng lẽ chạy về chỗ ngồi của mình cách đó không xa.
Do quá để tâm vào hai người kia mà trong khoảnh khắc anh đã lơ trò chơi, Lâm Giang đã chết vì một cú đánh đầu của một người chơi khác. Vì vậy anh thoát khỏi trò chơi và đặt điện thoại xuống.
Anh liếc nhìn chàng sinh viên vừa đưa Thi Yến bức thư tình. Và anh nhận ra rằng thay vì ngồi học bài, người đó lại “bẽn lẽn” nhìn trộm Thi Yến.
Thế giới này đang biến thành cái gì thế?
Thật tồi tệ khi một vài phụ nữ đã có gia đình trở thành tình nhân của người đàn ông khác- ngay cả khi chồng của cô ấy đang ở đây!
Và tệ hơn nữa, anh chàng đó có gan đủ lớn để làm điều đó đó ngay trước mặt mình!
Có vẻ như tôi đã quá thờ ơ với thế giới này rồi. Khi một thằng đàn ông bỏ đi lòng từ trọng của mình, anh ta có thể còn đáng sợ hơn cả phụ nữ?
Lâm Giang nhíu mày, rời ánh mắt khỏi anh chàng (con thú man rợ) đó để nhìn sang Thi Yến.
Cô gái đã đặt bức thư tình sang một bên. Cô không mở nó ra xem. Cô không để tâm vào nó mà cúi đầu xuống và tiếp tục chuyên chú công việc làm đề cương đang còn dở dang một cách bình thản.
Rõ ràng, cô đã quá quen với sự xảy ra của việc này đến nỗi không cảm thấy sợ hãi vì nó nữa.
Có vẻ như Thi Yến không có hứng thú với anh chàng (con thú man rợ) này. Nếu không cô ấy sẽ sẽ không bình tĩnh như vậy.
Thế nhưng, tại sao Tần Thọ (con thú man rợ) vẫn mãi ngắm nhìn Thi Yến?
Thư viện là không gian thiêng liêng để học tập - chứ không phải để ngắm nghía các cô gái!
Có vẻ như văn hóa tại Đại học G đang thực sự đi xuống, ban quản lý nên bắt đầu ban ra một số quy tắc để kiểm soát tình hình này!
Hành động nhìn chằm chằm vào Thi Yến của tên nam sinh khiến Lâm Giang càng lúc càng cảm thấy khó chịu hơn. Lúc này, anh chạm mắt vào tờ đề cương của Thi Yến làm một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. Do đó, anh bắt đầu nhích chiếc ghế của mình về phía Thi Yến và nhanh chóng quét qua bài tập Toán mà cô đang làm. Sau đó, anh đưa tay ra và chỉ vào một câu hỏi cụ thể trên tờ giấy và nói: “Em làm sai câu này rồi..”
Thi Yến từ đầu đến giờ vẫn luôn tập trung vào tờ giấy đề cương của mình. Vì thế cô không hề chú ý đến những hành động của Lâm Giang. Chỉ đến khi anh lên tiếng, cô mới chợt nhận ra anh đang ngồi rất sát với cô.
Anh ta đang làm gì vậy?
Thi Yến nhìn Lâm Giang bằng ánh mắt nghi ngờ.
Phớt lờ ánh mắt của Thi Yến, Lâm Giang tiếp tục chỉ vào tờ giấy và giả vờ thân mật với cô. Tuy nhiên, những lời thốt ra từ anh lại thực sự không có chút thân mật nào, “Em làm câu này cũng sai rồi này. Câu này sai nốt. Đây là một câu hỏi dễ, mà em vẫn có thể làm sai sao?”