Editor: Wave Literature
Cô gái này phải mất một lúc lâu mới nhận ra điều đấy sao!
Đã mấy phút trôi qua rồi. Nếu hai người họ thực sự không đối phó được với đám người kia, thì họ đã bị đánh lăn ra đất ngay khi em quyết định nghĩ tới điều này!
Trong tâm trí của Lâm Giang rất muốn trừng trị cô gái nhỏ này. Ánh mắt anh rơi xuống Thi Yến. Món sữa lắc trong tay cô đã sắp được uống cạn. Lúc này anh mới bất ngờ nhận ra tại sao cô lại mất quá nhiều thời gian mới nghĩ đến Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai.
Cô ấy quá chú tâm với đồ uống của mình!
“...” Lâm Giang mất một lúc không thể nói nên lời. Lát sau anh mới trả lời cô, “Tôi đã gọi cho bảo vệ của trường ngay khi chúng ta vào trường. Anh đã nói với họ chuyện đã xảy ra.”
Thi Yến nhẹ nhõm, trả lời với một từ “Ừm” rồi cúi đầu xuống để cạn nốt phần sữa còn lại trong chai chỉ trong một ngụm.
Cô ngẫu nhiên ném chiếc cốc rỗng vào thùng rác dọc theo con đường. Rồi cô quay sang nhìn Lâm Giang, ngập ngừng một lúc rồi nói, “Vậy… em sẽ đi trước đây.”
Lâm Giang không đáp lại cô. Nhưng Thi Yến đã quen với sự lạnh lùng của anh nên chỉ để lại một câu “Tạm biệt“. Rồi bỏ mặc anh sau lưng vội vã đi đến thư viện.
Tuy nhiên, sau khi đi được một quãng đường xa thì Thi Yến chợt nhận ra Lâm Giang đang theo sau cô.
Thật lạ, tại sao anh ấy lại đi theo mình?
Thi Yến vội vã đi nhanh hơn. Một lúc sau cô, cô đi chậm lại và lén lút liếc nhìn phía sau. Nhưng thật kinh ngạc, khoảng cách giữa cô và Lâm Giang vẫn giống như cũ.
Có phải anh ấy cũng đến thư viện không?
Trong thư viện có khá nhiều người ngồi học. Thi Yến nhìn xung quanh một vòng rồi tìm cho mình một chỗ ngồi ngay chính giữa phòng.
Cô đang lấy tập đề cương từ túi xách của mình ra để đặt lên bàn thì đột nhiên có tiếng huyên náo nổ ra trong căn phòng mà chỉ mấy giây trước vẫn còn đang yên tĩnh.
Vì tò mò nên Thi Yến ngẩng đầu lên nhìn. Cô chỉ thấy Lâm Giang đang quét thẻ của mình và cũng bước vào thư viện.
Vậy là anh ấy cũng đã lên kế hoạch đến thư viện. Mình đã đoán đúng.
Thi Yến nghĩ ngợi khi cô lục trong túi xách để tìm cây bút của mình.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa đặt cây bút lên bàn, ai đó bất ngờ kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra.
Theo sau đó là một mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu thoang thoảng khắp không trung. Thi Yến ngước đầu lên và thấy Lâm Giang ngồi xuống ngay bên cạnh cô và trước hàng trăm con mắt của bao người đổ về.
Cô cảm thấy ngứa ngáy như bị châm chích. Những ánh nhìn ghen tị của một vài nữ sinh đang đổ về phía cô.
Tôi chỉ đến thư viện để soạn đề cương thôi mà, tôi không có ý định gây ra một cuộc huyên náo lớn như vậy!
Bên cạnh đó, nếu các người muốn ngắm Lâm Giang thì cứ tiếp tục! Tại sao mấy người cũng phải lôi kéo tôi vào?
Thi Yến phàn nàn trong lòng. Rồi cô hạ ánh mắt xuống và bắt đầu công việc trên đống giấy tờ. Nghiêm túc như thể cô không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mọi người.
Lâm Giang không cầm theo bất kỳ cuốn vở hay tờ giấy nào, vì vậy mặt bàn phía trước anh hoàn toàn trống trải.
Anh thong thả tựa lưng vào ghế rồi bắt đầu chơi trên điện thoại.
Có lẽ anh sợ rằng mình sẽ làm ảnh hưởng đến những sinh viên gần đó nên anh đeo tai nghe vào.
Khi đã hoàn thành được ba phần tư tập đề cương thì Thi Yến liếc nhìn Lâm Giang đang ngồi bên cạnh cô.
Anh chàng dường như đang nhập vai trong một trò chơi. Anh đang chăm chú nhìn vào điện thoại của mình với một biểu cảm cực kỳ tập trung. Những ngón tay thon dài của anh trượt trên màn hình một cách nhanh nhẹn và điêu luyện đáng kinh ngạc.
Thi Yến chỉ muốn liếc nhìn một tí, nhưng ánh mắt cô dán chặt vào những ngón tay thon dài xinh đẹp của Lâm Giang.
Quả thực là một đôi tay đẹp. Đặc biệt và mảnh khảnh như bàn tay của một quý tộc ấy.
Làm thế nào lại tồn tại một người như vậy trên thế giới này chứ? Ngoại hình đẹp, giọng nói quyến rũ, gia cảnh ưu việt, vóc dáng cao lớn, thân hình như tạc, thậm chí đến đôi bàn tay của anh ấy cũng thật đẹp...
Còn có thiên lý trên đời này không vậy?!
Thi Yến suy nghĩ khi cô dứt khoát rời ánh mắt của mình đi.
Tuy nhiên, giữa chừng chuyển động, cô lại bất ngờ ngừng lại.
Cô không thể không nhận ra trò chơi mà Lâm Giang đang chơi trên điện thoại chính là “PlayerUn Unknown”s Battlegrounds“.
Là thật sao? Anh ấy thực sự đang chơi trò chơi giống mình?
Trước khi Thi Yến có thể hoàn hồn sau cú sốc thì một nam sinh đột nhiên bước đến gần cô và chìa ra một bức thư màu xanh nhạt ngay trước mặt cô. Giọng nói anh ta nhẹ nhàng, “Ừm, bạn học Thi Yến à, cái này cho em đấy.”