Editor: Wave Literature
Nhưng, ngay cả khi bọn họ không thể thắng thì bọn họ vẫn có thể cùng nhau chạy trốn khỏi bọn chúng... Mình có nên chạy trốn cùng Lâm Giang không?
Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu thì nhanh chóng Thi Yến nắm lấy tay Lâm Giang.
Lâm Giang bá đạo không thể không sửng sốt trước hành động này của Thi Yến. Bởi cái nắm tay của cô xảy ra quá đột ngột.
Yến ngốc đứng về phía ai?
Giữ tay mình lúc này là sao? Cô ấy đang cố kéo mình lại ư?
Thi Yến đang hồi hộp quan sát và đánh giá những gã đàn ông trước mặt hai người. Cô đang chờ đợi thời cơ đến để chạy trốn cùng Lâm Giang. Nhưng đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy những lời đó, Thi Yến quay ngoắt về phía sau. Cô nhìn thấy nam sinh trong bộ đồ thể thao màu vàng sặc sỡ kia- là người đã xin số điện thoại của Lăng Nộ An đầu giờ chiều nay - đang đi đến với một cốc sữa lắc đầy màu hồng trên tay.
Theo sau nam sinh trong bộ đồ thể thao màu vàng sặc sỡ là nam sinh trong bộ đồ thể thao màu xanh đậm. Trên tay anh ta cũng đang cầm một ly sữa lắc, nhưng đồ uống của anh có màu vàng nhạt.
Theo kinh nghiệm dày dạn bao nhiêu năm qua trong việc uống sữa lắc thì cô có thể lập tức xác định được một trong hai người họ đang uống sữa lắc vị dâu trong khi người còn lại uống sữa lắc vị dứa.
Khi cả hai người họ tiến lại gần nhóm người trước cổng trường thì nam sinh trong bộ đồ thể thao màu xanh đậm nhay nhay ống hút và hỏi: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Phía bên kia nam sinh trong bộ đồ thể thao màu vàng sặc sỡ đã nhìn thấy được biểu cảm đáng sợ của Lâm Giang. Anh quan sát những người đàn ông đang vây quanh họ và cuối cùng, là Tần Nhất Nhiên.
Sau đó, như thể đã hiểu được chuyện gì xảy ra, anh quay sang Lâm Giang và nói: “Ông chủ, cậu hãy đưa học muội bé nhỏ trở về trường trước đi. Hãy để chuyện ở đây cho Hạ Thương Chu và tôi giải quyết.”
Lâm Giang đứng bất động tại chỗ. Có điều gì đó làm anh bối rối và không thể cử động mạnh được. Anh cúi đầu nhìn bàn tay bé nhỏ đang giữ lấy anh. Sau một thoáng do dự, anh khẽ gật đầu.
Lục Bôn Lai nói đúng. Sẽ an toàn hơn nếu đưa Thi Yến rời đi khỏi chỗ này. Mặt khác, nếu đám người kia thực sự ra tay, có thể cô gái yếu đuối ấy sẽ bị làm cho hoảng sợ. Cô gái này mới chạy một vòng quanh trường nên chắc hẳn vẫn còn đang rất mệt...
“Hãy cẩn thận,“ Lâm Giang nói với Lục Bôn Lai và Hạ Thương Chu trước khi quay sang nói với Thi Yến. “Chúng ta đi thôi.”
Cô gái trẻ không nói một lời nào. Thay vào đó, ánh mắt cô đang chăm chú nhìn về phía Lục Bôn Lai.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Giang khẽ cau mày. Ánh mắt chăm chú của cô khiến trong lòng anh hết sức khó chịu. Anh lần theo ánh nhìn của cô. Khi phát hiện ra vật cô đang nhìn chằm chằm là sữa lắc thì nút thắt trên lông mày anh mới bắt đầu giãn ra. Trong thâm tâm đang mắng mỏ cô là một cô nàng ngốc nghếch vô tích sự nhưng tay anh lại với ra tóm lấy cốc sữa lắc vẫn còn chưa mở nắp từ tay Lục Bôn Lai và nói, “Tôi sẽ lấy cái này.”
Sau đó anh ấn mạnh cốc sữa lên mặt Thi Yến để đưa cô về với với thực tại. Anh nói với cô: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong anh nắm tay cô và kéo cô chạy về phía cổng trường.
“Lâm Giang, mày đứng lại đó. Tao đã cho phép mày rời khỏi đây chưa?!” gã đàn ông gào lên.
“Tao là người đã bảo cậu ta rời đi đấy. Ở đây, lời nói của tao là thứ duy nhất có giá trị!” Hạ Thương Chu lạnh lùng vươn tay ta ngăn gã đàn ông đuổi theo Lâm Giang.
Gã trai gầy gò với làn da ngăm đen nghiêng đầu đầy khiêu khích và hắn gầm lên, “Mày nghĩ mày là ai? Mày dám cãi lại lời tao ư?!”
Lục Bôn Lai: “Không quan trọng cậu ấy là ai. Quan trọng cậu ấy là papa của mày đấy và tao đây cũng chính là papa của papa mày!”
Hạ Thương Chu: “Đồ khốn! Lục Bôn Lai, tôi mới chính là papa của cậu!”
...
Khi cả hai đã chạy đến trường thì Thi Yến nhìn Lâm Giang đặt cốc sữa vào tay cô rồi cắm ống hút vào. Điều khiến cô sửng sốc là lúc nhận ra bàn tay nhỏ bé của mình vẫn đang nằm gọn trong lòng bàn tay cứng cáp của anh.
Làn da mỏng manh trên mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên. Nhanh chóng cô rút bàn tay ra và lùi lại hai bước. Sau đó, cô mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, “Cảm ơn anh.”
Lâm Giang không trả lời nhưng anh biết rõ bản thân mình đang liếc nhìn cô. Anh không thể nhịn được có chút hụt hẫng. Và điều đó làm cho anh khó chịu.
Chỉ có duy nhất một con đường đi vào trường, vì thế họ tiếp tục rảo bước về phía trước trong im lặng. Khoảng cách giữa hai người không hề thu hẹp lại.
Chỉ đến khi cả hai đến gần căng tin của trường thì Thi Yến mới sực nhớ ra điều gì đó. Cô lo lắng hỏi, “Đợi đã, hai người bạn của anh sẽ ổn chứ? Chúng ta có nên thông báo cho giáo viên biết về việc này không?”