Editor: Wave Literature
Đầu bên kia của điện thoại hoàn toàn câm nín.
Thi Yến đã lo sốt vó lên rồi.
Ngay khi cô định lên tiếng xin lỗi anh một lần nữa thì cô lại mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của anh phát ra từ đầu bên kia, cô chợt sửng sốt.
Hình như Lâm Giang không tức giận thì phải. Ngược lại thái độ của anh có vẻ hơi thất vọng. Nhưng mà tại sao anh lại thất vọng chứ?
Rất nhanh sau đó Lâm Giang lại lên tiếng, giọng anh nghe không có gì khác thường cả, “ Em thích ăn táo hả?”
Ý? Mình có nghe nhầm không vậy?
Thi Yến im lặng một lát sau đó đáp lại, “ Không phải vậy. Tại vì trong phòng kí túc của bọn tôi chỉ có táo thôi.”
“ Vậy thì em thích ăn gì nhất?”
“ Trái cây hả?”
“ Ừm”
“ Quả lạc tiên nè, quả sơn trà nè, dưa hấu nè, lựu nè....”
“ Còn những thứ khác thì sao? Đồ ăn vặt thì sao?”
“ Ừm, tôi thích khoai tây chiên, vịt quay, trà sữa…”
Thi Yến hào hứng kể ra hàng loạt đồ ăn đến nổi không kịp thở.
Cuối cùng, cô nói thêm “ … Nhưng mà tôi vẫn thích ăn kem nhất, đặc biệt là vị vani!”
“ Kem ư?”
“ Đúng vậy…” Thi Yến chợt ngừng một lát sau đó lại hỏi. “ … Anh cũng thích ăn kem hả?”
“ Tôi không thích kem. Vì tôi cũng có một người bạn cô ấy cũng thích ăn kem, hai người có sở thích khá giống nhau.”
“ Ồ…” Các cửa sổ dọc theo hành lang ký túc xá đều bị mở toang, cơn gió đêm đang thổi mang chút cảm giác ớn lạnh.
Thi Yến lúc này chỉ mặc đồ ngủ cô lại không nhịn được rùng mình, vì lúc đầu cô định hỏi anh “ Bạn của anh là ai vậy?” nhưng cơn gió lạnh lùa vào khiến môi cô cứng đờ đến nỗi không thể nói nên lời.
Ở đầu bên kia, Lâm Giang dường như cảm nhận được cô hơi kỳ lạ bèn hỏi: “ Em đang đứng ở ngoài hả?”
“ Ừm. Bạn cùng phòng của tôi đang ngủ, cho nên tôi sợ làm họ tỉnh giấc.” Giọng Thi Yến hơi run vì lạnh.
“ Tôi biết rồi.” Lâm Giang đáp lại cô.
Thi Yến không biết phải trả lời anh như thế nào nữa.
Nhưng chưa đến hai giây sau, Lâm Giang lại lên tiếng, “ Tôi cúp máy đây.”
…
Lâm Giang đứng ngẩn người ở ban công phòng ký túc xá của mình.
Thật ra ngoài câu nói cúp máy anh rất muốn nói thêm với cô nhiều điều nữa, nhưng những lời này lại nghẹn lại ở nơi đầu lưỡi không thể nói ra được.
Ngay phút do dự đó, anh chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô vang lên, “ Tạm biệt nhé.”
Anh không đáp lại cô, đưa điện thoại ra xa khỏi tai rồi cúp máy.
Anh không quay vào phòng ngay sau đó. Anh đứng ngẩn người mặc cho cơn gió lạnh thổi như táp vào mặt mình, sau đó anh lại đưa tay bực bội vuốt lại tóc mình.
Rốt cuộc cô lại gọi cho anh chỉ để giải thích cho anh hiểu việc cô đã lỡ tiết lộ mối quan hệ của bọn họ với bạn cùng phòng của cô.
Thật ra thì lúc mới nghe cô kể lại chuyện đó anh cũng không hề nghĩ gì nhiều cả.
Nhưng khi nghe cô nói cô đã khóc chỉ vì một quả táo, anh đã suýt phụt cười. Nhưng vui vẻ không được bao lâu thì…
“Tôi cũng đã dặn họ không được để người khác biết, cho nên anh cứ yên tâm sẽ không có thêm ai khác nghe tên anh từ trong miệng tôi đâu!”
Nhớ lại những lời nói của cô, môi Lâm Giang mím chặt, lòng anh càng thêm khó chịu.
Nhưng anh làm gì có quyền tức giận chứ, điều này càng làm anh thêm phiền muộn. Rốt cuộc thì chính anh là người đưa ra cái yêu cầu chết tiệt đó.
Hồi đó chắc chắn là mình bị khùng rồi!
Lâm Giang giận dữ thở dài. Lúc này, điện thoại trong tay anh bỗng nhiên lại sáng lên.
Thi Yến: À đúng rồi, tôi quên mất còn một chuyện chưa nói với anh.
Thi Yến: Cảm ơn anh nhé.
Thi Yến: Vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi trên diễn đàn.
Cô liên tục gửi 3 tin nhắn. Mặc dù là 3 tin nhắn được gửi riêng nhưng anh vẫn hiểu.
Thật khó hiểu mà, vì 3 câu nói của cô mà anh cảm thấy sự cáu kỉnh từ lúc nãy đến giờ của mình lại từng chút dần dần biến mất.
Anh chằm chằm nhìn vào điện thoại lúc lâu nhưng lại không trả lời tin nhắn của cô. Sau đó, anh vào phần ghi chú trên màn hình điện thoại và gõ:
[Quả lạc tiên, quả sơn trà, dưa hấu nè, lựu.]
[ Khoai tây chiên, vịt quay, trà sữa, kem.]
Anh ngừng lại một lát sau đó thêm một từ nữa vào đằng sau chữ “ kem“. Và sau đó, dòng chữ lại trở thành: [ khoai tây chiên, vịt nướng, trà sữa, kem(vani)]