Editor: Wave Literature
Không một chút do dự Lâm Giang liền trả lời: [Tôi đã về rồi.]
Sau đó, Lâm Giang dừng lại trong chốc lát và nhấn vào điện thoại một lần nữa: [Tôi không về nhà mà tôi về trường học.]
Sau một hồi trả lời thì Lâm Giang nhìn vào hai tin nhắn bảo thủ cuối và nhìn qua bàn tay anh đang cầm điện thoại di động.
Chỉ một giây sau, anh tức giận chửi thề nhưng khi tin nhắn của cô vừa gửi đến thì ngay lập tức cơ thể anh phản ứng. Không nói đến hai tin nhắn lúc nãy… Nó là một cú tát vào mặt nhanh như vũ bão…
Nhưng bây giờ tay của mình không di chuyển được, đây không phải mình. Thế, vấn đề không phải là…
Ngay khi Lâm Giang suy nghĩ thật sâu về vấn đề quan trọng này thì tin nhắn mới của Thi Yến vừa gửi đến là: [Thật mừng anh đã về đến trường an toàn.]
Cô còn thêm biểu cảm mặt cười dễ thương ở cuối tin nhắn.
Nhìn thấy biểu cảm đó thì Lâm Giang không nhịn được nhớ đến biểu cảm của cô khi nhìn thấy cốp xe chứa đầy thức ăn mà cô yêu thích.
Cô luôn luôn thiên chân như vậy. Miễn là có thức ăn mà cô yêu thích thì cô sẽ trở nên cực kỳ vui sướng, như thể cô đang bay trên mây vậy.
Dù cho anh không hiểu nhiều về các cô gái xung quanh thì hoa tâm củ cải như Lương Cửu Tư cũng cũng có rất nhiều bạn gái. Giống như Yến ngốc họ luôn tươi trẻ cực kỳ. Nhưng tận sâu trong đôi mắt họ, anh vẫn có thể nhìn thấy nhiều tham vọng, đó là tham vọng về tiền bạc, tham vọng về sự xa hoa, tham vọng về việc leo lên các nấc thang của xã hội…
Yến ngốc không phải là một cô gái không thông minh; anh không ngờ trước việc cô sẽ có xung đột với Tần Nhất Nhiên. Nếu cô thực sự thích những thứ đó thì cô đều có thể dễ dàng đạt được chúng. Nhưng cô không bao giờ nỗ lực đạt được chúng theo cách đấy…Trên thế giới này, có bao nhiêu người có thể sống một cuộc đời thiên chân vô tà và chân thật như Yến ngốc chứ?
Lúc này, một câu nói xoẹt ngang qua tâm trí Lâm Giang—”Biết tường tận về thế giới nhưng vẫn như không biết gì, đó chính là vẻ đẹp ghê gớm nhất của trưởng thành“.
Anh nghĩ có thể đây là nét thu hút nhất của Yến ngốc. Có vô số người sống hết đời mà vẫn không hiểu được chính mình.
Khi anh đang nghĩ ngợi vẫn vơ thì Lâm Giang chưa trả lời tin nhắn của Thi Yến.
Thi Yến lại gửi cho anh một tin nhắn khác. [Nếu ngày mai mà lưng của anh vẫn còn đau thì tốt hơn anh nên đến bệnh viện đi. Nếu những vết thương đó ảnh hưởng đến sức khỏe của anh thì thật không tốt chút nào.]
Yến ngốc đang lo lắng cho mình sao?
Nụ cười hiện lên trong mắt của Lâm Giang và anh nhấn điện thoại để trả lời [Ừm]. Một lát sau, anh nhắn thêm cho cô: [Tôi biết rồi.]
Thi Yến: [Còn nữa, ngày hôm nay cám ơn anh.]
Thi Yến: [Vì mọi điều. Cám ơn anh.]
Thậm chí không cần nghiên cứu sâu hơn các từ đó thì Lâm Giang cũng hiểu ý của Thi Yến.
Những thứ anh mua từ Trung tâm thương mai W, hóa đơn tại nhà hàng Hương Vị Gia Đình, cơn giận từ Tần Nhất Nhiên, và cả cốp xe chứa đầy đồ ăn nữa…
Lâm Giang cảm thấy một dòng nước ấm áp chảy nhẹ trong trái tim mình. Ngay cả động tác nhấn điện thoại bất giác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Anh đáp lời: [Không có gì.]
Rồi anh nhắn thêm một câu: [Chúc em ngủ ngon.]
Cô nhanh chóng trả lời anh bằng một biểu cảm “chúc ngủ ngon“. Sau đó anh không trả lời lại và cô cũng không gửi cho anh thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa. Anh đặt điện thoại xuống và nhắm mặt lại. Chẳng bao lâu anh đã lâm vào giấc mộng. Anh mơ về cô và trong giấc mơ đó, họ đang làm những hành động không thể diễn tả nên lời. Đến khi anh thức dậy thì anh chạy ngay vào phòng vệ sinh…
…
Sau khi trả lời tin nhắn của Lâm Giang thì Thi yến không thể kìm được cơn mệt được nữa và nhanh chóng ngủ say.
Sau đó, cô có một giấc mơ.
Giấc mơ đó vừa huyền ảo vừa chân thật.
Cô mơ thấy Lâm Giang. Cô mơ thấy Tần Nhất Nhiên. Và quan trọng hơn là cô mơ về cốp xe mà cô hằng ao ước ngay cả trong giấc mơ—một cốp xe chứa đầy món ăn mà cô yêu thích.