Editor: Wave Literature
Trong giấc mơ của mình, cô vui vẻ ăn lấy ăn để những món ngon mà cô hằng yêu thích. Nhưng chuyện không tưởng này không kéo dài được lâu. Vạn vật mờ dần đi và cô nhìn thấy Tần Nhất Nhiên hung hăng vung gậy về phía cô và Lâm Giang. Lâm Giang ôm thật chặt cô vào lòng và dù mặc kệ những âm thanh chói tai xung quanh thì cô vẫn có thể nghe được từ câu của anh văng vẳng bên tai “Thi Yến, sinh nhật vui vẻ. Sinh nhật vui vẻ nhé, Thi Yến.” Mọi thứ lại tiếp tục mờ dần và đột nhiên cô thấy mình bị ấn nằm xuống giường ngủ và khuôn mặt của Lâm Giang nhích từng chút một rời khỏi khuôn mặt cô…
…
Chủ nhật là ngày mà Thi Yến quay trở lại trường học. Đương nhiên, cô không quên mang theo “rác” mà cô lấy được với cái danh trạm nhận rác thải.
Vì Lâm Giang cho cô quá nhiều “rác” nên Thi Yến không thể nào một mình mang hết chúng theo được, nên cô đành đau khổ gọi cho Lăng Nộ An và những người khác khi cô đến trường học.
Cuối cùng Thi Yến cũng đến trường, cô bước ra khỏi xe ô tô thì nhìn thấy Lăng Nộ An, Hà Điền Điền và Giang Nguyệt.
Sau khi trả tiền xe thì cô vẫy ra về phía họ và nó,“Giúp mình kéo đống rá—”
Trước khi từ “rác” vuột ra khỏi miệng của cô thì Thi Yến rối rắm nhớ về Lâm Giang và nhanh chóng cô đổi thành, “—những món này với!”
Không lâu sau, bốn cô gái đều kéo được những cái túi chứa đầy vật phẩm kia lên phòng kí túc xá của họ.
Trên đường đi, Thi Yến nhận được khá nhiều lời kêu ca bất mãn và chỉ trích từ những người bạn của mình.
Lăng Nộ An: “Yến Yến, cậu bị điên hả? Cậu chuyển hết cả cửa hàng trái cây đến trường à?”
Hà Điền Điền: “Yến Yến, cậu có biết lượng đường trong trái cao như thế nào không và nếu ăn nhiều quá thì cậu sẽ tăng cân đấy?”
Giang Nguyệt: “Yến Yến, cậu định sống dựa vào những thứ trái cây này nguyên tuần à?
Thi Yến: “Không phải thế. Đây chỉ là rác mà ai đó vứt đi mà thôi, nên mình mang nó về.”
Giang Nguyệt: “Cái gì?Người nào mà hoang phí đến nỗi xem mấy cái này là rác cơ chứ?”
Hà Điền Điền: “Đưa cho mình địa chỉ của người đó rồi mình sẽ tới thăm hắn hằng ngày để lượm rác, mở một cửa hàng bán trái cây và trở nên giàu nứt đố đổ vách…”
“...”
Sau khi trở về phòng ký túc xá thì cuối cùng cả nhóm cũng đặt những chiếc túi trong tay họ xuống. Lăng Nộ An uống hết nửa cốc nước và huých Hà Điền Điền, Giang Nguyệt, “Được rồi, được rồi, bây giờ không nói về vụ trái cây kia nữa. Chúng ta nói đến chuyện chính đi…”
“Chuyện chính gì?” Thi Yến vừa hỏi vừa lôi ra quả dưa hấu và bưng nó vào phòng tắm rửa sạch.
Dưới sự nhắc nhở của Lăng Nộ An thì Giang Nguyệt lập tức lên tiếng, “À ờ, Yến Yến để mình nói cậu nghe chuyện bi thảm này. Cậu đáng lẽ ra phải tham gia chạy nước rút 100 mét trong Cuộc thi Thể thao nhưng có một vài rắc rối nên cuối cùng cậu bị đăng ký vào mục thi marathon 10 km.”
Hà Điền Điền: “Cái gì mà rắc rối chứ! Có mà rõ ràng do Tần Nhất Nhiên đang ném đá giấu tay thì có! Cô ta ở trong Hội sinh viên và cô ta chịu trách nhiệm cho Cuộc thi Thể thao lần này mà. Năm trước, cô ta đã đứng đầu trong cuộc thi chạy Marathon 10 km của nữ cho nên cô ta cố ý đăng ký cho Yến Yến để cô ta vùng vẫy trong sự kiện này đó! Rồi thì cô có thể gây bão trên diễn đàn trường mình!”
Giang Nguyệt: “ Sao có một người có thể độc ác như vậy tồn tại trên thế giới này như vậy chứ? Cô ta dường như không hề từ bỏ, hừm? Chuyển từ chạy nước rút 100 mét sang chạy marathon 10 km…”
So với hai người đang say sưa thảo luận vấn đề không quan trọng kia thì Lăng Nộ An bắt được điểm then chốt của vấn đề ngay lập tức, “Yến Yến à, mình đã cố tranh cãi với lớp trưởng nhưng hắn bảo danh sách đã được sửa và không thể thay đổi được nữa. Hắn nói nếu cậu thực sự không chạy được thì tốt nhất cậu chỉ lộ mặt và chạy cho có lệ mà thôi.”
“Mình hiểu mà…”Thi Yến trả lời. Sau đó, cô đưa ba miếng dưa hấu cho ba người bạn cùng phòng và nói, “…Đây, ăn vài miếng dưa đi.”
Giang Nguyệt nhìn Thi Yến đang há miệng ăn lấy ăn để một miếng đưa. Cô bắn cho Thi Yến một cái nhìn khinh bỉ và nói, “Yến Yến, cậu có nghe bọn tớ nói cái gì không thế?”